Đại đội trưởng lục lọi trong ngực áo, ông ta lấy ra một cái túi vải, bên trong còn có một cái túi giấy, mở túi giấy ra thì thấy vài tấm phiếu.
Mấy tấm phiếu được xếp gọn gàng, mỗi góc đều được vuốt phẳng.
Thịnh Kiêu cau mày, lại còn có loại phiếu lương thực này.
Đại đội trưởng có khuôn mặt đầy nếp nhăn, ngay cả tay ông ta cũng đầy vết chai sạn và sẹo, ông ta đưa tiền cùng phiếu lương thực và phiếu vải cho họ:
“Tiền này cũng không nhiều lắm, đây là tranh thủ xin từ huyện về. Còn lấy thêm một ít phiếu lương thực và phiếu vải nữa, thôn chúng ta còn chuẩn bị cho hai người một ít lương thực, hai người còn trẻ, có ăn mới có thể sống sót.”
Trên phiếu còn có vết bẩn, nhưng Thịnh Kiêu phát hiện ra, thời xưa hình như cũng không tệ lắm.
Thì ra chất phác là có thật.
Đại đội trưởng để cái túi nặng trĩu xuống bàn, ông ta uống hết bát nước: “Chú đi đây, các cháu nghỉ ngơi cho tốt."
Nói xong, ông ta nhanh chóng rời đi, không để cho hai người có thời gian cảm ơn.
Thịnh Kiêu cười hai tiếng, lại là một người tốt.
Cô cười xong thì phát hiện Du Hà đã đóng cửa chặt, cậu nhìn thẳng vào mắt cô.
Thịnh Kiêu thấy ánh mắt của cậu rất thú vị, đôi mắt phượng này nhìn người lại có chút tàn nhẫn như vậy.
“Cậu có chuyện gì sao?"
Du Hà mím chặt môi, ánh mắt mang theo thăm dò và cảnh giác: “Cô là ai?”
Thịnh Kiêu ngồi yên tại chỗ, cô không hề động đậy, cười nhìn cậu: “Tôi là Thịnh Kiêu.”
Cô không hề ngại nói cho chú sói con này biết, nói ra một cách thẳng thắn.
Dù sao nếu không có gì bất ngờ, bọn họ sẽ sống chung một thời gian.
Trong một thời đại như thế này, Thịnh Kiêu cần một "người đàn ông" ở bên mình.
Bây giờ có một con sói nhỏ sắp thành niên, nhưng chưa trưởng thành, điều này không phải rất tuyệt sao?
Du Hà hé mở mí mắt, cậu không nghĩ tới cô gái này lại nói thẳng ra như vậy, từ khi cô gái này đứng ở cửa nói chuyện, thì cậu đã biết người này khác với Thịnh Nghênh Đệ.
Thịnh Nghênh Đệ không có ánh mắt như cô.
Ánh mắt của Thịnh Nghênh Đệ không có ánh sáng, trong mắt chỉ có sự khúm núm, giống như người ở trong giếng cạn tối tăm, cỏ dại mọc um tùm.
Cô ấy không dám nhìn thẳng vào người khác, lại không dám nói chuyện với Chu Tiểu Bảo như vậy.
Lại càng không có hành động như thế.
Thịnh Kiêu thấy ánh mắt và biểu cảm của chú sói con này thật thú vị.
Còn chưa biết che giấu bản thân của mình, lại giả vờ làm ra dáng vẻ thâm trầm, đây lại không phải là diễn kịch gì, có cần thiết như vậy không?