Bánh bao trắng, chấm một chút đậu tương, hương vị tạm được.
Cô vừa ăn vừa khoác lác: "Đợi sau này tôi sẽ đưa cậu đi ăn thịt sốt."
Du Hà hỏi cô: "Thịt sốt gì?"
Thịnh Kiêu nói với cậu: "Phải dùng thịt bò, thịt ba chỉ, thịt gà băm, nấm, đậu phụ sốt và những thứ khác, nấu với mỡ lợn và dầu thực vật, một khi mở ra thơm phức, có thể ăn ba bát cơm."
Du Hà nghĩ đến hương vị đó, híp mắt lại, ồ một tiếng.
Thịnh Kiêu cười ha hả: "Cậu không tin tôi à?"
Du Hà trả lời cô: "Tôi không phải không tin."
Thịnh Kiêu lại hỏi cậu: "Thế tại sao cậu có cái biểu cảm này?"
Du Hà nói: "Tôi không tưởng tượng ra được hương vị gì."
Thịnh Kiêu nuốt xuống mảnh đan sâm cuối cùng: "Không phải thịt bò thôi sao? Sau này mang cậu đi ăn cá hồi, tôm hùm xanh hàng đầu..."
Du Hà thờ ơ đáp một tiếng, cậu nhanh chóng quét sạch rau trong bát, rồi mang bát đi rửa, trong lúc rửa bát, cậu nói: "Chiều nay tôi xuống ruộng làm việc rồi."
Trong hiện thực không có tôm hùm xanh, chỉ có công việc làm không hết.
Nhà chỉ còn lại hai người cậu và Thịnh Kiêu, cậu cần đi làm kiếm công điểm, ngay cả khi kế hoạch của Thịnh Kiêu thất bại cũng có công điểm để lấy.
Thịnh Kiêu đáp một tiếng, cũng không hỏi đối phương đi làm gì.
Theo ký ức của mình, bây giờ nông thôn vẫn chưa cải cách, mọi người đều ăn cơm chung, đúng giờ đi ruộng làm việc kiếm công điểm, đến cuối năm sẽ chia tiền, lương thực, thịt và những thứ khác theo công điểm.
Thịnh Kiêu nghĩ đến một ít tiền tiết kiệm của Chu Đại Quý, xem ra người này
không tệ, trong thời đại này vẫn có thể tiết kiệm được một chút tiền.
Không giống như Thịnh Nghênh Đệ, lúc gả tới đây, trong túi không có gì cả.
Ngay cả quần áo trên người cũng mặc quần áo rách rưới mặc nhiều năm.
Một lúc sau, Du Hà không nghe thấy Thịnh Kiêu nói, cậu ngẩng đầu hỏi: "Cô có ở nhà một mình được không?"
Thịnh Kiêu nhìn cậu: "Tôi ba nghìn tuổi, chứ không phải ba tuổi."
Du Hà không nói gì, chỉ là khóe mắt liếc một cái.
Không biết nên tin hay là không nên tin đây.
Khả năng nói láo của Thịnh Kiêu, hai ngày nay cậu đã chứng kiến thấy rồi.
Du Hà thu dọn bát đũa, ngồi xổm ở sân rửa bát. Thịnh Kiêu thì ở bên cạnh tập thể dục, từ từ tiêu hóa và vận động.
Sau khi Du Hà rửa xong bát, Thịnh Kiêu gọi cậu: "Ngâm gạo lứt, táo đỏ, long nhãn cho tôi, buổi chiều trở về thêm cho một ít gạo nấu cháo cho tôi ăn."
Du Hà vừa để bát xuống, liền cầm bát vào phòng đựng những thứ này cho cô.
Những nguyên liệu đắt tiền này cậu không dám để ở bếp, bị phát hiện là một chuyện, còn sợ bị nước làm ướt, hoặc bị chuột ăn.