Buổi sáng, Du Hà dậy sớm để nấu cơm.
Cậu không quen với Thịnh Nghênh Đệ, những ngày này không có gì để nói chuyện. Chẳng qua Chu Đại Quý đã định cho cậu một người vợ, cho nên bất cứ ai cũng được.
Nhưng không ngờ bên trong lại thay đổi hồn khác, không biết là thứ gì ở đâu.
Khuôn mặt cậu thanh tú, đứng ở ngoài gõ cửa phòng Thịnh Kiêu, gọi cô: "Dậy ăn sáng đi."
Sau khi Thịnh Kiêu tỉnh dậy, đầu tiên xoa cái vai đau nhức không thôi của mình.
Cái giường này quá cứng, giống như ngủ trên đá vậy, chăn vừa thô ráp vừa nặng trịch, cô đành phải dựa vào giấc ngủ để thôi miên bản thân.
Chờ cô cầm cái cốc sứ bắt đầu đánh răng thì mới tỉnh táo hẳn lên, cầm bàn chải đánh răng hỏi: "Cậu đã đun nước nóng cho tôi chưa? Tôi muốn dùng nước nóng rửa mặt."
Du Hà xoay người, đi tới bếp kia, múc lấy nước còn lại trong nồi đổ cho cô: "Nước luộc trứng được không?"
Thịnh Kiêu nhìn cái nồi sắt quen thuộc, rồi nhìn Du Hà: "Cậu nghĩ sao?"
Du Hà dường như đã biết trước, thuận tay lấy cái ấm giữ nhiệt, mở cái nút gỗ rót nước nóng cho Thịnh Kiêu.
Thịnh Kiêu: "Tối qua cậu đun hai ấm nước rồi mới ngủ à?"
Du Hà: "Ừ."
Thịnh Kiêu lấy cái cốc ra: "Cảm ơn nhé."
Du Hà vẻ mặt khó hiểu nhìn Thịnh Kiêu, thốt ra một tiếng ừ. Rồi giơ cao cái ấm giữ nhiệt, rót cho Thịnh Kiêu một ly nước để ở một bên, đợi Thịnh Kiêu đánh răng xong rửa mặt xong thì nhiệt độ chắc vừa phải.
Lúc luộc mì, Du Hà vẫn cho nước vào trong để làm sạch cái nồi sắt, rồi cho thêm nước sạch vào đun nóng, sau đó lấy bột mì màu vàng ra bắt đầu nhào.
Cậu nhào rất nhanh, sau khi nhào trực tiếp kéo phẳng miếng bột thành mì, dùng dao cắt ra.
Ban đầu cậu chỉ cắt mấy dao, toàn là mì sợ rộng, một lúc sau, cậu lấy dao sắt, cắt mì sợi rộng thành miếng mỏng chỉ có một centimet.
Sau khi mì sợi cắt xong, trước tiên cậu rửa mì trong nước, rửa đi lớp bột ở trên, lúc này mới cho vào nồi luộc.
Luộc xong rồi vớt ra, cho vào canh gà hôm qua, ở bên cạnh Thịnh Kiêu khen hai tiếng.
Cô khen ngợi: "Tay nghề cậu thật tốt, ngửi thấy thơm lắm."
Rõ ràng canh gà còn lại từ tối qua, mà cô có thể khen như vậy, Du Hà luôn cảm thấy đối phương giống cái bẫy bọc đường.
Đúng lúc cậu định mang bát mì ra ngoài, Thịnh Kiêu lại nói: "Hành hoa đâu? Rắc lên trên cho đẹp mắt."
Ăn mì còn phải để ý đẹp mắt...
Nhưng Du Hà có một cảm giác giống như đã biết trước, từ trong sân nhổ ra hai cây hành hoa rửa sạch, cắt nhỏ rắc lên trên. Cắt xong cậu tiện tay lau sạch bếp.
Thịnh Kiêu liên tục gật đầu: "Nhìn thế này thì càng thêm ngon miệng."
Đợi cô ngồi xuống và bắt đầu ăn mì, Du Hà đưa cho cô một quả trứng luộc: "Cho cô, trứng luộc."