Chương 18: Chu Trúc Sinh

Chu Trúc Sinh là một trong số ít công nhân kỹ thuật trong thôn, ông ta biết lái xe kéo, trông rất ngầu khi lái một vòng quanh thôn.

Bình thường muốn mang theo cái gì cũng có thể gọi ông ta, nên trong thôn rất được mọi người yêu quý.

Chu Trúc Sinh cười ha hả: "Được thôi, sáng sớm ngày mai, chú đưa hai người đi."

Có cô gái thanh niên trí thức xuống thôn làm việc ở đó gọi: "Thầy Chu, không phải là thầy nói mai không mang theo người khác sao?"

Chu Trúc Sinh nhìn cô một cái: "Đây là người thôn mình, không phải là người ngoài."

Thịnh Kiêu nhanh nhẹn leo lên: "Cảm ơn chú Chu nhé." Cô vung tay đập vào sau gáy Du Hà: "Nhanh lên, cảm ơn chú đi."

Du Hà bị cô đập một cái làm cho hoa mắt, hơi choáng váng nói: "Cháu cảm ơn chú."

Tại sao sau khi họ nói thêm một câu thì ngày mai đi lên thị trấn lại có xe kéo để đi?

"Không có gì!" Chu Trúc Sinh đi về.

Đợi đến khi về nhà, Du Hà vẫn còn giơ tay sờ sau gáy của mình.

Thịnh Kiêu cúi đầu nhìn vào bàn tay của mình, trên tay toàn là những chai sạn lâu năm, ngón tay cũng không giống như của mình trắng nõn thon dài, đây là đôi bàn tay của người lao động.

Cô hỏi: "Khí lực của tôi có chút lớn đúng không?"

Thịnh Nghênh Đệ hàng năm làm việc vất vả, luyện được một đôi bàn tay lực lưỡng, Du Hà cảm nhận được sức mạnh sau gáy mình, im lặng gật đầu.



Thịnh Kiêu trên mặt nở nụ cười: "Thật tốt, khí lực lớn chứng tỏ cơ thể khỏe mạnh, có sức đấm người."

Du Hà không nói gì, sau khi về nhà, ánh mắt cậu nhìn vào cái nồi gà hầm.

Trước khi đi cậu đã chỉnh củi lửa nhỏ lại, chỉ để lửa nhỏ hầm, bây giờ mềm nhũn.

Thịnh Kiêu bảo cậu rửa hai rễ đan sâm rồi cho vào, lại ngửi thấy mùi thơm: "Món ăn này ngửi thấy cũng ngon đấy."

Cô còn tưởng cái nấm đen này vị sẽ không ngon, không ngờ cho vào mồm thì ngọt mềm, có một hương vị đậm đà, mắt trợn to ra: "Đây là loại nấm gì vậy?"

Du Hà ăn thịt gà: "Đây là nấm thông."

Thịnh Kiêu kêu mấy tiếng, gắp một cái đùi gà vào bát của mình, từ từ gặm nhấm.

Thực ra kỹ năng nấu ăn của Du Hà thật sự không tốt lắm, nhưng món này chỉ cần là thức ăn tươi, xử lý thịt gà sạch, cho vào nồi cùng với gừng và nấm hầm, mùi thơm lập tức bay ra.

Sau khi ăn xong, Thịnh Kiêu lại đẩy cái bát cho cậu: "Cậu đi rửa bát đi."

Du Hà mang canh gà hầm còn dư để lại trong bát, mang vào nhà, lại từ giếng mang nước về, ngâm vào đó, tránh cho ngày mai bị hỏng.

Rửa bát ở trong sân nhà, Du Hà đổ đầy nước vào chậu, đổ thêm nước rửa bát vào, dùng một miếng bọt biển cũ bắt đầu rửa bát.

Thịnh Kiêu mang một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Du Hà, thuận tiện rửa sạch quả dưa chuột trên đường nhận được.

Cắn một miếng, giòn tan.