Chương 16: Đan Sâm (2)

Vì vậy, cậu nói mình không biết không phải là rất bình thường sao?

Thịnh Kiêu không để ý đến cậu, tiếp tục nói: "Đi đào rễ, đào cẩn thận một chút."

Du Hà đồng ý một tiếng, muốn quay người đi giúp cô đào một chút..

Cô nhéo cằm, lại gọi Du Hà quay lại: "Ở chỗ cậu có nhiều hoa dại này không?"

Du Hà nói: "Nhiều lắm."

Thịnh Kiêu: "Các cậu không biết đây là đan sâm à?"

Du Hà lắc đầu: "Không biết."

Thịnh Kiêu: "Trong thôn không có bác sĩ hoặc nhân viên y tế sao?"

Du Hà tiếp tục lắc đầu: "Không có."

Thịnh Kiêu sờ cằm, sau một lúc mới nói: "Dẫn tôi đi xem."

Nửa núi đều là loại hoa tím này, phần lớn người trong thôn đều không quan tâm đến chúng.

Chỉ có điều trên núi có nhiều loại hoa dại, như hoa cúc dại này có người hái về phơi khô rồi pha trà giải khát.



Nhưng loại hoa tím này, không thể ăn được cũng không thể dùng được.

Năm xưa còn có cô gái hái về làm vòng hoa, những năm gần đây lại không dám nữa, nên trên núi khắp nơi đều là loại hoa tím này mọc hoang.

Thịnh Kiêu nhìn quanh một vòng: "Đây là đan sâm dại."

Cô nghĩ rằng những đồ ăn sau này đều là đan sâm nuôi nhân tạo, không ngờ ở đây lại có nhiều đan sâm dại như thế.

Thịnh Kiêu bảo cậu đào cẩn thận, cậu liền đào rất cẩn thận, dùng tay nhẹ nhàng bóc mở đất, lộ ra rễ củ bên trong.

Thịnh Kiêu ngồi xổm bên cạnh hỏi cậu: "Trong thôn không có bác sĩ, làm sao chân của cậu ghép lại được?"

Trong ký ức của Thịnh Nghênh Đệ, những ngày nay Du Hà không đi lên thị trấn, mà cũng không có đi thị trấn, chỉ đợi ở nhà không ra ngoài, ai giúp cậu nối xương?

Du Hà không ngẩng đầu: "Tự mình nối."

Thịnh Kiêu ngạc nhiên: "Cậu tự mình nối?"

Du Hà nói một tiếng: "Ừ."

Thịnh Kiêu không biết nên nói gì, hơi ngẩn người một lúc mới hỏi cậu: "Cậu đã từng học chưa?"

Du Hà lắc đầu: "Chưa."



Thịnh Kiêu nghĩ, cũng đúng, nếu học qua y học thì làm sao không nhận ra loại thảo dược đan sâm này.

Nhưng chưa học qua cũng dám tự mình nối xương.

Thật sự không có vấn đề gì sao?

Thừa dịp trời chưa tối, Thịnh Kiêu bảo cậu: "Cậu để lộ chân ra cho tôi xem một chút."

Du Hà dừng lại động tác đào đất, ngồi xổm trên đất bùn nhìn cô một cái, giọng do dự: "Cô biết chữa không?"

Thịnh Kiêu trả lời cậu: "Không chắc."

Du Hà tiếp tục đào đất: "Không chắc?"

Thịnh Kiêu tư thế ung dung: "Tôi phải xem mới biết được."

Du Hà nửa tin nửa ngờ, kéo cao ống quần cho cô nhìn một cái.

Trên chân phải xương đùi sưng đỏ ghê gớm, đặc biệt lồi ra một mảnh xương.

Thịnh Kiêu nhìn chằm chằm vào mảnh xương này, làm cho Du Hà cảm thấy trong lòng sợ hãi, cả người cứng đơ tại chỗ: "Cô làm gì vậy?"

Thịnh Kiêu nhìn mảnh xương từ trên xuống dưới, liếʍ môi: "Người tài cao gan cũng lớn."