"Bọn họ đang làm gì vậy?"
- Tại sao đều ở đây vây quanh thằng nhóc Du Hà kia?
"Hình như là em trai Chu Đại Quý tới đây, đang ầm ĩ đòi nhà."
"Nhà cho bọn họ ở??" Mặt thím Triệu cùng thôn biến sắc, "Bọn họ làm sao lại tới lấy nhà của Chu Đại Quý? ”
"Đại Quý đã đi rồi, thằng nhóc Du Hà kia lại là nhặt được. Không phải là tất cả mọi thứ đều thuộc về em trai ông ta sao. ”
Thím Triệu đi tới: "Không thể tạo nghiệt như vậy. ”
Chu Đại Quý là con trai cả, năm xưa bị bà mẹ già kia làm khổ. Người mẹ kia của ông ta một lòng yêu thương đứa con trai nhỏ Chu Tiểu Bảo này, từ lâu đã bảo Chu Đại Quý lên rừng đốn củi bắt thú, khiến Chu Đại Quý mười mấy tuổi bị ngã gãy chân.
Cái chân gãy chân này ngày càng trầm trọng, mẹ Chu vốn thiên vị, về sau lại càng bất công khiến cả thôn đều ghét bỏ, Chu Đại Quý là một đứa trẻ thành thật, giống như ăn cơm trăm họ mà lớn lên.
Tuy nói đây là một thời đại thiếu thốn vật tư, nhưng mọi người nhìn thấy Chu Đại Quý mót khoai tây nhỏ ở dưới đất cũng sẽ không quản nó, còn có thể cho nó một nắm đậu ăn.
Sau khi nó trưởng thành, nhặt được một đứa trẻ, ầm ĩ muốn nuôi, đã bị mẹ Chu đuổi ra ngoài.
Vô duyên vô cớ nhặt một đứa trẻ về ăn lương thực nhà bọn họ, đây không phải là lãng phí sao?
Chu Đại Quý mang theo đứa nhỏ này, đặt tên cho nó là Du Hà, đi lên trấn, bái sư học nghệ, học một tay nghề làm đồ nội thất.
Ông ta không giỏi đi lại, nhưng ông ta có thể ngồi trên ghế đẩu cả ngày khắc đồ dùng.
Mấy năm trước thời điểm loạn lạc, ông ta mới mang theo đứa nhỏ kia trở về nông thôn.
Không chỉ quay về, còn vừa ý một cô gái ở thôn bên cạnh, đem cô gái đó định hôn sự cho Du Hà, sắp hưởng thụ cuộc sống tuổi già.
Những ngày nay mưa to vài trận, nước con sông lớn phía trước thôn dâng cao, cây cầu gỗ trên sông có chút hư hỏng, đại đội trưởng gọi mọi người đi qua sửa cầu, không nghĩ tới trên núi lăn xuống mấy tảng đá lớn đập nát cây cầu.
Cây cầu kia lập tức gãy, Chu Đại Quý rơi xuống trong nước lũ, đàn ông làm cùng ông ta đều biết bơi, vất vả từ trong sông bò lên.
Chỉ có Chu Đại Quý số khổ, vốn đã gãy chân, làm sao có thể bơi được?
Chứ đừng nói ông ta còn bị đá đập vào.
Du Hà biết bơi, nhưng lúc xuống nước cứu Chu Đại Quý vẫn chậm một bước.
Lúc một đám đàn ông kéo bọn họ lên, thì phát hiện Chu Đại Quý đã ngừng thở, ngay cả Du Hà cũng bị đá rơi đập vào chân.
Thím Triệu nhớ lại mà tức giận: "Sao có thể như vậy, Đại Quý vừa đi, người liền đến mong chờ hút máu. ”
Đợi đến nơi mới phát hiện Du Hà bị bọn họ chặn ở trong sân, Chu Tiểu Bảo ở đó kêu gào: "Đây là nhà của anh trai tôi, anh ấy mất rồi, nên nhà là của tôi. ”
Thiếu chút nữa nói Chu Đại Quý đã chết, cái gì cũng thuộc về anh ta.