Chương 4: Cố Uyên Vừa Quen Thuộc Vừa Xa Lạ!

nhóm dịch: bánh bao

Nhan Tư Tư lo lắng cô đòi nhiều quá, người Tô gia sẽ cảm thấy cô đang nói láo.

Hai ngàn năm trăm đồng, bọn họ có thể lấy ra, nhưng cũng có thể làm cho bọn họ đau lòng.

Lý Thục Ngôn hoàn toàn thất vọng với con gái ruột, con gái lớn lên ở nông thôn này quả nhiên không thân cận với bọn họ, những chuyện lấy lòng bọn họ trước kia đều là chuẩn bị cho việc đòi tiền hiện giờ.

“Được, cứ như vậy. Bây giờ, ngay lập tức, về nhà ngay lập tức, tôi sẽ cho cô hai ngàn đồng, sau đó nhanh chóng đoạn tuyệt quan hệ.”

Nghe mẹ Tô nói như vậy, ông Tô và Tô Cảnh Ngọc đều không có ý kiến gì.

Tô Tinh Vãn vô cùng đau lòng hai ngàn năm trăm đồng, cơ mà so với gia sản Tô gia, có thể dùng chút tiền này triệt để phân rõ giới hạn với Nhan Tư Tư, quả thật rất đáng giá.

Chờ sau khi Nhan Tư Tư trở về Thập Lý thôn, cô ta còn có thể lợi dụng cha mẹ ruột đối phó cô, để trút cơn tức hai ngàn năm trăm đồng này.

Nhan Tư Tư mang theo tiền cùng văn thư đoạn thân, bỗng nhiên cảm giác trong lòng thoải mái không ít.

Bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng trở lại Thập Lý thôn, gặp lại hai con của mình, hy vọng bệnh của con trai mình đã được cải thiện, cũng hy vọng hàng xóm chưa kịp xuống tay với con gái mình.



Nghĩ đến trong nhà không có gì để ăn, Nhan Tư Tư đến nhà hàng quốc doanh mua tám cái bánh bao thịt cùng ba cái bánh bao mì trắng, lại đi xã cung ứng mua sữa lúc mạch, đường nâu và kẹo sữa thỏ trắng, liền bước chân nhẹ nhàng chạy về phía Thập Lý thôn.

Cô không gặp xe bò về Thập Lý thôn ở cổng huyện.

Không sao, cô đi nhiều thế giới làm nhiệm vụ, tốc độ chạy như bay của cô cũng không phải xe trâu có thể so sánh, chẳng qua trên đường có người phải đi chậm lại, để tránh người khác cho rằng nhìn thấy quỷ.

Quy tâm tựa như mũi tên, về đến cửa lại có loại cảm giác gần nhà lậi sợ.

Cửa viện không khóa, Nhan Tư Tư áp chế sự căng thẳng trong lòng, một lúc lâu sau giơ tay lên muốn đẩy cửa.

Cánh cửa “ọp ẹp”kêu một tiếng, từ bên trong mở ra.

Râu quai nón, mái tóc dài che lông mày, che nửa lỗ tai... Là Cố Uyên vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Đối diện với đôi mắt phượng thâm thúy hẹp dài kia, trái tim Nhan Tư Tư đập thình thịch.

“Cố, Cố Uyên.”

Cố Uyên hàng năm cũng phải biến mất vài lần, có đôi khi vừa biến mất chính là một hai tháng, ai cũng không biết anh đi đâu, làm cái gì.

Trước kia Nhan Tư Tư không thèm để ý đến chuyện này, cô và Cố Uyên không có bất kỳ nền tảng tình cảm nào, vốn bị Tô Tinh Vãn thiết kế cạm bẫy, đối với nhau đều có chút oán giận, cô đương nhiên sẽ không quan tâm Cố Uyên, giống như Cố Uyên chưa bao giờ quan tâm cô.



Lúc này Cố Uyên đang ở nhà, cho thấy con gái đã bị hàng xóm đầu độc.

Nhan Tư Tư bất chấp mọi thứ, nhét hết đồ trong tay vào lòng Cố Uyên, đẩy anh ra nhấc chân chạy vào trong phòng.

“Đại Bảo! Bối Bối!”

Trên giường trong phòng, hai bé con với khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, thoạt nhìn ngủ rất ngon.

Nhan Tư Tư đưa tay dò xét nhiệt độ trên trán bọn họ.

Cô đã thật lâu không chạm vào hai bé con, lâu đến mức đã là chuyện của kiếp trước.

Giống như mưa đánh hoa đào, đôi mắt hoa đào của cô ửng hồng, nước mắt nóng rát tí tách rơi xuống.

“Đại Bảo, Bối Bối, mẹ về rồi đây.”

Ngón tay Nhan Tư Tư run rẩy chạm vào mặt hai bé con, thật cẩn thận miêu tả đường nét trên mặt bọn họ.

Cô không có cha mẹ, may mắn có hai con con có huyết mạch với cô.