Chương 37: Không Khí Ái Muội!

Nhan Tư Tư lấy trong không gian ra một cái bàn chải, cọ rửa bụng cua và càng cua, đồng thời suy nghĩ nên làm món gì ngon.

Cô đặc biệt thích đồ cay và chua, nhưng cô cũng có thể ăn đồ thanh đạm một cách ngon lành, đến phiên hai nhóc con lại không thể ăn đồ ăn quá mặn.

Vậy thì làm một món cua cay, một món cua hấp, dù sao chúng ta cũng có rất nhiều cua rồi!

Nghĩ rằng lúc này cua cái đã có trứng, Nhan Tư Tư lấy ra một miếng đậu hủ mềm từ trong không gian, nêm thêm nấm, gừng, tỏi các loại để làm ra món đậu hủ trứng cua thơm ngon.

Cô cân nhắc kết hợp thịt và rau nên còn làm ra một đĩa cải ngọt xào tỏi.

Cố Uyên đi làm về, trước khi bước vào sân đã ngửi thấy mùi thức ăn, cái bụng trống rỗng lập tức kêu lên có quy luật, cửa sân vẫn bị khóa từ bên trong nên anh phải giơ tay gõ cửa.

“Cốc cốc... Cốc cốc cốc...”

Trong phòng chính, Nhan Tư Tư nghĩ không nên để hai nhóc con đói nên làm một bát nhỏ trứng cua và đậu hủ cho chúng ăn.

Khi nghe thấy tiếng gõ cửa, cô biết là Cố Uyên đã về, cô vội vàng đưa tay lau miệng cho Đại Bảo và Bối Bối, còn chưa kịp đặt bát xuống, liền sải bước ra cửa sân.

Ngay khi cánh cửa mở ra, ánh mắt chạm nhau, hai người vô thức nghĩ đến cảnh tượng đẹp đẽ tối qua, trong không khí mơ hồ có chút ám muội rồi lại có một chút xấu hổ.

Tai Nhan Tư Tư và Cố Uyên đều có hơi nóng và đỏ, thời gian như bị đọng lại khi hai người đứng đối diện nhau.

Đột nhiên, hai đứa trẻ là Đại Bảo và Bối Bối mỗi người nắm một bên tay của Cố Uyên: “Ba vất vả rồi, mau rửa tay ăn cơm thôi.”

Nhan Tư Tư nhân lúc hai đứa không chú ý, liền nhón chân hôn lên đôi môi mỏng bị bộ râu dày của Cố Uyên che kín: “Nhanh rửa tay ăn cơm.” Còn chưa nói xong, cô đã nhanh chóng chạy vào phòng ăn, đặt cái bát trên tay lên bàn rồi giơ tay chạm vào khuôn mặt hơi nóng bỏng của mình.



Cô hít thật sâu ba lần rồi ổn định lại trái tim đang phấn khích trước khi vào bếp.

Trước khi Nhan Tư Tư bước vào bếp, cô thấy Cố Uyên bước ra trên tay là nồi cơm, Đại Bảo và Bối Bối đi theo phía sau anh.

Cố Uyên thấy Nhan Tư Tư đi đến bếp, trong giọng nói thể hiện ý không được xen vào: “Tư Tư, Em đưa Đại Bảo và Bối Bối vào ghế ngồi để anh bưng đồ ăn.”

Lúc nãy có bao nhiêu dũng cảm hôn Cố Uyên, bây giờ Nhan Tư Tư lại có bấy nhiêu xấu hổ, nên cô ngoan ngoãn dẫn hai bé vào chỗ ngồi.

Khi Cố Uyên cầm rau, bát đĩa và đũa vào nhà, gia đình bốn người bắt đầu ăn cơm.

Không giống như hôm qua, không có sự làm phiền của Chu Xuân Hà và Cẩu Thặng ên cạnh.

Nhan Tư Tư đã nấu thêm một nửa bát gạo cho Đại Bảo và Bối Bối, khuấy đậu hủ với cua, rồi để cho hai đứa trẻ tự cầm muỗng ăn.

Cố Uyên cầm lên con cua hấp rồi lựa thịt cua cho hai nhóc con rồi đặt vào bát: “Tư Tư, anh nghe Đại Bảo và Bối Bối nói cua và ốc là em bắt ở trong sông. Sau này, nếu em muốn ăn, thì để anh đi bắt.”

Hai đứa trẻ đã báo cáo cho Cố Uyên khi đi rửa tay, Nhan Tư Tư cũng đã nghe thấy. Nghe được những lời này, cô chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.

Ai nói Cố Uyên là thanh niên trí thức hung dữ nhất Thập Lý thôn, cô liều mạng với người đó.

Cố Uyên nhà cô rõ ràng rất dịu dàng.

“Thật ra em chỉ muốn dẫn Đại Bảo và Bối Bối ra ngoài đi dạo. Lại nói nhặt một chút đồ em cũng không mệt. Đến phiên anh làm việc nên thong thả, mỗi ngày anh có thể thiếu một ít công điểm, đừng để mình mệt mỏi nhé?”