Chương 35: Sau Đêm Phong Hoa

Ăn sáng cùng con trai và con gái xong thì tiếng chuông đi làm đúng giờ vang lên.

Cố Uyên đem Đại Bảo và Bối Bối ôm về trên giường đất, dặn chúng đừng làm phiền Nhan Tư Tư khi cô đang ngủ, sau đó ra ngoài làm việc.

Khi Nhan Tư Tư tỉnh dậy, cô nhìn thấy hai nhóc con nằm bên cạnh, nhìn cô chằm chằm.

Cô từ trong chăn vươn tay ra ôm hai đứa nhỏ: “Chào buổi sáng, Đại Bảo, Bối Bối.”

Bối Bối chớp chớp đôi mắt to như quả nho: “Mẹ, không còn sớm đâu, Bối Bối đã ăn no rồi.”

Nhan Tư Tư nhìn về phía cửa sổ, thấy bên ngoài có ánh sáng chói lóa, cô nhanh chóng ngồi dậy, toàn thân cảm thấy đau nhức.

Nghĩ tới chuyện hoang đường tối qua, cô không khỏi đỏ mặt,

Nhan Tư Tư nhìn đồng hồ, còn mười phút là 10 giờ đúng.

Cô nhanh chóng xuống giường, sau đó tròng áo khoác mỏng lên, rồi ôm hai đứa nhỏ xuống dưới.

Nhan Tư Tư vội vàng rửa mặt, lấy bữa sáng Cố Uyên hâm nóng trong nồi ra, là cháo bắp và bánh bột ngô rau dại.

Cố Uyên cũng chu đáo chuẩn bị đường đỏ trứng gà cho cô……



Biết hai nhóc con đã ăn sáng, Nhan Tư Tư cho chúng ăn thêm một ít.

Sau đó, cô dọn dẹp trong ngoài chốc lát, khi hai nhóc con không để ý, cô ném bộ quần áo đã thay tối qua và quần áo mới của hai anh em vào máy giặt trong không gian.

Nhân tiện, cô lấy ra hai chiếc mũ rơm nhỏ từ trong không gian đội chúng lên cho Đại bảo và Bối Bối

Cô đội một chiếc mũ tre do Cố Uyên đan, chiếc mũ tre không tinh xảo nhưng rất phong cách.

Nhan Tư Tư xách một chiếc thùng gỗ cùng hai đứa nhỏ đi ra ngoài.

Vào mùa thu, ốc đồng, ốc nước ngọt và cua đồng trong sông đều cực kỳ tươi ngon.

Phía sau kho hàng trong không gian của Nhan Tư Tư có một hồ nước, bên trong cũng có mấy thứ này.

Bỏ gần tìm xa, đúng là cô muốn cho người trong thôn nhìn thấy cô bắt những thứ này để họ biết mình có thể biến những thứ bọn họ ghét bỏ làm thành đồ ăn ngon.

Trong sông ngòi của thôn quanh năm bốn mùa đều có rất nhiều thứ này, chỉ là hương vị mỗi mùa đều có sự khác biệt, ví dụ như đôi khi ốc đồng và ốc nước ngọt sẽ có trứng.

Trước đây người trong thôn cũng từng xào ốc đồng và ốc nước ngọt, bọn họ tiếc nên không cho dầu vào, cũng không cho gia vị gì vào, lúc nấu xong nó có mùi bùn tanh.

Sau đó thì người trong thôn chê mấy đồ ăn này.



Cua đồng không cần gia vị gì, vị nguyên bản thôi cũng rất ngon rồi, chỉ là mọi người cảm thấy thứ này cứng, gặm tốn sức, có mỗi một ít thịt kia không đủ nhét kẽ răng.

Dần dần cũng rất ít người đi bắt cua đồng.

Nhan Tư Tư lại biết vào thời điểm này gạch của cua cái cực kỳ thơm ngon.

Cô dẫn hai nhóc con đi đến bờ sông, quả nhiên nhìn thấy bên cạnh có rất nhiều ốc đồng và ốc nước ngọt, nơi nước trong còn có thể nhìn thấy cua đồng, thậm chí còn có tôm sông nhỏ.

Lần này cô chỉ muốn bắt ốc đồng và cua đồng.

Cách bọn họ không xa, Vương Hồng Yến đang giặt quần áo.

Vương Hồng Yến là con dâu thứ hai của Nhan Đại và Tôn Tố Phân, thoạt nhìn rất nhát gan, nhưng trên thực tế có hơi hẹp hòi.

Nhìn thấy Nhan Tư Tư và Đại Bảo Bối Bối, cô ta hô từ xa: “Tư Tư, cô cũng đến giặt quần áo sao?”

Nhan Tư Tư cúi đầu nhìn thùng gỗ trong tay thì biết Vương Hồng Yến hiểu lầm, nhưng cô không có ý định giải thích.

“Ồ ~ sao cô lại không đi làm? Tôn Tố Phân không mắng, không nhéo lỗ tai cô sao?”

Nhan Tư Tư để hai nhóc con đứng cách bờ sông khá xa rồi cầm thùng đi đến gần bờ sông nhặt ốc đồng.