ND: BÁNH BAO
Nếu như không phải hai bé con ở bên trên, giờ phút này cô đã đứng lên thưởng cho Tôn Tố Phân hai cái tát rồi.
Than ôi, trở thành một người mẹ dịu dàng khó quá.
Nhan Đại giống như bỗng nhiên tìm được người có thể cõng nồi cho ông ta, ánh mắt lia đến trên người Cố Uyên, trong mắt tam giác mang theo một tia hưng phấn.
“Mày không có bản lĩnh như vậy, nhưng người đàn ông của mày có đấy! Cố Uyên vừa cao vừa lớn, làm việc so với những nông dân sinh ra và lớn lên như bọn ta còn lợi hại hơn, nó trèo tường chỉ là việc đơn giản thôi!”
Cố Uyên đã sớm chú ý tới động tĩnh bên này, dừng động tác cắt lúa, mắt phượng thâm thúy nhìn chằm chằm người Nhan gia.
Giống như người Nhan gia nếu dám tới gần Nhan Tư Tư một chút, anh sẽ không chút do dự xông tới đánh người, giống như dã thú săn mồi.
Lại nghe thấy Nhan Tư Tư bình tĩnh mở miệng: “Vậy không được, người đàn ông của tôi tối hôm qua ôm tôi ngủ cả đêm, không rời đâu đấy.”
Cố Uyên và Nhan Tư Tư kết hôn ba năm, trên thực tế không có kinh nghiệm tình cảm gì, nghe cô nói như vậy, lỗ tai không khỏi nóng lên, không hiểu Nhan Tư Tư sao có thể mặt không đỏ tim không đập nói những lời này.
Tối hôm qua giữa bọn họ rõ ràng còn cách Đại Bảo và Bối Bối.
“Thối không biết xấu hổ! Không biết xấu! Cũng may mày không phải con ruột của Nhan gia bọn tao.” Tôn Tố Phân trợn tròn đôi mắt treo lơ lửng kia.
“Cố Uyên là đàn ông của mày, bọn mày là một nhóm, đương nhiên không chịu thừa nhận. Nhan Tư Tư, mày chính là ghen tị với con gái tao, cha mẹ ruột của mày tình nguyện nhận con gái tao, cũng không cần con gái ruột như mày. Cô ôm hận trong lòng, liền kêu Cố Uyên cắt lỗ tai bà đây.”
“Chuyện này, bà đây nhất định phải nói cho thôn trưởng, nói cho đại đội trưởng! Hai vợ chồng chúng mày phải bị trừng phạt nghiêm khắc, nếu không sau này người ở trong thôn còn được an toàn không?”
Nhan Tư Tư ngáp một cái, một tay ôm một đứa con: “Bà nói sai rồi. Tôi và Cố Uyên kết hôn ba năm, khi nào tôi nói hộ anh ấy chưa?”
“Những việc chúng tôi không làm thì sẽ quyết không nhận. “Có chứng cứ thì bà cứ lấy ra, không có chứng cứ tôi sẽ đến cục tố cáo bà phỉ báng và bịa đặt.”
Đầu năm nay người bình thường, nghe được tên cục công an đều sẽ bị dọa, ai cũng không muốn đi nơi đó, sợ một đi không trở về.
Người Nhan gia cũng vậy, cho nên những người khác trong Nhan gia kéo quần áo Tôn Tố Phân, ý bảo bà ta không nên nói lung tung nữa.
Bọn họ không nói lời nào, thím Triệu liền đứng ra.
“Tôn Tố Phân! Bà đúng là không biết xấu hổ, lúc bà hét lớn, chúng tôi liền chạy ra ngoài, căn bản không thấy bóng người, cũng đừng bịa đặt cho kẻ khác chứ? Rõ ràng là người đàn ông của bà làm, tôi thấy ông ta dập đầu nhận sai đây cơ mà.”
“Sao lại đến bắt nạt Tư Tư nữa, người ta cũng không liên quan gì đến nhà các bà, còn tới bắt nạt người ta? Vậy bà đừng quên, người đàn ông của Tư Tư là Cố Uyên, cẩn thận cậu ta đánh bà đấy!”
“Bà, bà...” Tôn Tố Phân tức giận đến ngực phập phồng, gắt gao trừng mắt nhìn thím Triệu, “Nó đâu phải do tôi sinh ra, tôi nuôi nó sống đã tốt lắm rồi đấy!”
Nhan Tư Tư nhìn Tôn Tố Phân, khóe môi gợi lên ý cười trào phúng: “Do bà sinh ra thì thế nào chứ? Tô Tú Hoa do bà sinh ra, còn không phải chịu khổ đến mức đấy à?”
Tô Tú Hoa là con gái út của Nhan gia, năm nay mười chín tuổi, đãi ngộ của cô ta ở Nhan gia không khác gì Nhan Tư Tư.
Trước kia cô không biết mình cũng không phải là con ruột của Nhan gia, chỉ cảm thấy cùng là con gái Nhan gia đồng bệnh tương liên, chưa từng hưởng thụ một thứ gì ấm áp.