Chương 20: Tùy Tiện Chơi Xấu Cô À?

ND: Bánh Bao

Ngược lại có thím ở phòng bên cạnh Nhan gia, thấy Nhan Tư Tư là con gái nuôi Nhan gia này, không khỏi nhắc tới sự kiện ly kỳ đêm qua.

“Mấy người đừng không tin, cứ nhìn sang bên kia xem, tai trái của Tôn Tố Phân có phải bị bao lấy không? Lúc ấy tiếng kêu thảm thiết của bà ta so với lúc gϊếŧ heo hàng năm còn vang hơn, khiến tôi sợ tới mức một cước đá người đàn ông nhà mình xuống giường.”

Nhan Tư Tư lôi kéo hai bé con đi theo mình ngồi trên bờ ruộng, đôi mắt hạnh to có chút nghi hoặc.

“Thím Triệu, thím cũng đừng hù dọa người khác chứ? Trước kia cháu ở Nhan gia nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua chuyện ly kỳ như thế.”

Có thím đáp: “Đúng vậy, sao có thể nằm mơ đói bụng, liền cầm dao cắt tai vợ gặm chứ?”

Những người xung quanh cũng không tin, chỉ cảm thấy thím Triệu bất hòa với Tôn Tố Phân, cố ý nói bậy.

Thím Triệu có chút nóng nảy, rõ ràng thím ta đều nói sự thật, những người này sao lại không tin đây?

“Đó là sự thật! Sau khi bị dọa tỉnh lại, tôi tức giận đến mức mang giày lên đi qua. Muốn tính sổ với Tôn Tố Phân, tôi thấy Nhan Đại không ngừng xin lỗi bà ta, nói không phải cố ý cắt lỗ tai bà ta.”

“Mấy người lại nhìn trán Nhan Đại, biết vì sao ông ta cũng ghải băng bó không? Há há, Tôn Tố Phân tức giận vô cùng, trực tiếp bắt đá đập ông ta vào tảng đá.”

“Chậc, quả nhiên sau khi bà cụ Nhan không có ở đây, Tôn Tố Phân liền xoay người làm chủ nhân. Nhan Đại không có mẹ nó chống lưng ngược lại trở nên yếu thế.”

Nhan Tư Tư đích xác cố ý hãm hại Nhan Đại, lại không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, cô nghĩ Nhan Đại thế nào cũng sẽ biện giải cho mình, kết quả trực tiếp dập đầu nhận sai.

Mọi người đều biết thím Triệu có tính cách ra sao, thấy thím ta như sắp tức giận thế kia, còn nói vô cùng chắc chắn, mọi người không thể không tin.



“Trước kia Nhan Đại rất sĩ diện, trải qua chuyện quỳ xin Tôn Tố Phân, để xem ông ta còn mặt mũi không?”

“Con mụ Tôn Tố Phân kia rất xấu xa, đây là bị báo ứng.”

“Sao lại cảm thấy Nhan gia sau này sẽ rất náo nhiệt nhỉ? Bọn họ...”

Nhan Tư Tư đang nghe được đà, thấy thím đang nói chuyện bỗng nhiên im miệng, cô nghi hoặc nhìn về phía sau.

A, người Nhan gia tay cầm lưỡi lê hùng hổ lao tới.

Nhan Tư Tư dùng ngón chân cũng có thể đoán được, đây nhất định là có người chạy tới trước mặt người Nhan gia tố cáo, nói Nhan Tư Tư cố ý đến xem bọn họ chê cười.

Cô có tâm tư như vậy, không có nghĩa là người khác có thể tùy tiện chơi xấu cô, nếu cô biết là ai làm, nhất định sẽ chấn chỉnh cả lũ.

Tôn Tố Phân đến gần, dùng liềm trong tay chỉ vào Nhan Tư Tư, trên cái mũi vừa nhỏ là một đôi mắt điếu, khuôn mặt có chút khắc nghiệt.

“Nhan Tư Tư! Mày ngứa đòn đúng không? Ba năm không ra đồng, bây giờ ra đây muốn xem trò cười của tao đúng không? Nói mau! Tai của bà đây có phải do mày cắt không? Chắc là mày đúng chứ? Nhan gia bọn tao ở trong thôn nào có kẻ thù, chỉ có người ngoài như mày!”

Lúc trước sau khi đánh tráo hai đứa bé, bà ta định ném người xuống sông rửa sạch, lại sợ người Tô gia sẽ phát hiện chuyện đổi đứa nhỏ không có biện pháp khai báo, nghĩ đến việc Nhan Tư Tư cũng không tệ, mới thả cho người trong nhà nuôi.

Nhan Tư Tư giơ tay móc lỗ tai, khóe môi gợi lên ý cười trào phúng.

“Tôi nhớ rõ nhà mấy người khi ngủ đều khóa cửa, nếu tôi có loại bản lĩnh này xông vào, còn thần không biết quỷ không hay, trước kia có thể chịu đựng được những việc mấy người làm với tôi chắc?”