Chương 2: Cái Bẫy Hạm Hại Năm Xưa!

nhóm dịch: bánh bao

Hai mươi mốt năm trước, mẹ Tô sinh con ở bệnh viện huyện, trùng hợp Nhan gia ở Thập Lý thôn vì làm việc trên đồng ruộng mà ngã sắp sinh non, cũng được đưa đến bệnh viện huyện.

Hai sản phụ sinh cùng phòng sinh, nhìn thấy người Tô gia quần áo xinh đẹp, còn là người trong thành phố, người Nhan gia liền nổi tà tâm, vụиɠ ŧяộʍ tráo đổi hai bé gái mới sinh.

Mãi cho đến ba năm trước, Tô gia ngẫu nhiên phát hiện Tô Tinh Vãn không phải là con ruột, muốn tìm lại con gái ruột của nhà.

Tô Tinh Vãn sau khi biết được đã cấu kết với cha mẹ ruột, dùng chút thuốc đưa cô lên giường của thanh niên trí thức Cố Uyên hung mãnh nhất, còn cố ý mang dẫn người Tô gia đến bắt tại trận.

Bọn họ hủy diệt thanh danh Nhan Tư Tư, còn tuyên dương với mọi người cô là đồ không biết xấu hổ bò lên giường kẻ khác.

Người Tô gia coi trọng thanh danh, nếu như không phải có quan hệ huyết thống căn bản không muốn thừa nhận cô, lại có Tô Tinh Vãn “Châu Ngọc ở phía trước”, càng khiến bọn họ coi khinh Nhan Tư Tư.

Tô Tinh Vãn là người Tô gia cưng chiều từ bé, là cành vàng lá ngọc trong lòng bàn tay Tô gia.

Cha mẹ Tô gia mặc dù áy náy với Nhan Tư Tư, tuy không muốn dẫn cô về Tô gia, nhưng bỏ ra một ít tiền, tổ chức hôn lễ coi như phong quang cho cô và Cố Uyên, còn bảo cô có nhu cầu gì có thể đi huyện thành tìm bọn họ.

Cái khác, thì không có.

Nhan Tư Tư ở Nhan gia chưa từng hưởng thụ yêu thương, cô vô cùng khát vọng tình thân của cha mẹ ruột và anh chị em.

Nhưng kiếp trước đủ loại, người Tô gia có lẽ chưa bao giờ coi cô là người nhà.

Thấy Nhan Tư Tư im lặng, Tô Cảnh Ngọc cho rằng cô đuối lý, ngữ khí càng thêm lạnh lẽo, giống như băng vụn trong mùa đông.

“Nhan Tư Tư, nếu cô nguyện ý xin lỗi Tinh Vãn, chúng tôi sẽ đối xử tốt với cô như trước.”



“Tinh Vãn là em gái của chúng tôi, cô không thể đối xử thân thiện với con bé à?”

Tô Tinh Vãn cắn môi tới gần giường bệnh, nhìn Nhan Tư Tư không nói một lời, cúi đầu, âm thanh tự trách.

“Ba mẹ, anh ba, mọi người đừng trách Tư Tư, con tin tưởng cô ấy không phải cố ý. Cô ấy có thể cần tiền gấp nên đến lấy tiền mà thôi. Con không cần Tư Tư xin lỗi, con không bị thương, con không sao.”

Trong ánh mắt Lý Thục Ngôn tràn đầy thất vọng: “Tư Tư, Tinh Vãn thiện lương như vậy, đến bây giờ con bé còn đang nói chuyện cho con, sao con lại nhẫn tâm nhắm vào con bé?”

Tô Tồn Chí do dự nói: “Xin lỗi Tinh Vãn đi, chúng ta vẫn là người một nhà.”

Tô Cảnh Ngọc nhíu mày, con ngươi đen nhánh lạnh như băng: “Nhan Tư Tư, biết sai có thể sửa đổi.”

Tất cả mọi người đều cho rằng, Nhan Tư Tư sẽ xin lỗi Tô Tinh Vãn, bởi vì cô rất quan tâm đến người nhà bọn họ.

Một giây sau, Nhan Tư Tư một tay chống giường bệnh ngồi dậy, âm thanh trong trỏng lạnh lùng.

“Bây giờ tôi xuất viện, đoạn tuyệt quan hệ với Tô gia, sau này đường ai nấy đi.”

Tô Cảnh Ngọc ngẩn người, cho rằng mình nghe lầm, còn giơ tay móc lỗ tai ra.

“Cô có biết mình đang nói cái gì không?”

Tô gia ở cả huyện thành là người có mặt mũi, cha Tô là giám đốc xưởng cơ khí, mẹ Tô trước khi nhường công việc cho Tô Tinh Vãn là công nhân nhà máy may mặc, anh cả Tô hiện giờ là công nhân nhà máy cơ khí, anh hai Tô là người của bộ đội, anh ba Tô là giáo viên trường tiểu học huyện thành.

Gia đình như vậy, là ai cũng muốn bấu víu vào đấy.