Chương 12: Thân Phận Của Anh Là Ai?

nhóm dịch: bánh bao

Cô buông tay, hoàn toàn không để ý Chu Xuân Hà sợ hãi đến phát run, một cước đá cô ta sang một bên.

Cô vỗ vỗ tay, thần thái tự nhiên xoay người đi ra ngoài.

Nhan Tư Tư sẽ dễ dàng buông tha Chu Xuân Hà ư?

Đương nhiên không rồi, trò hay vẫn còn ở phía sau, cô sẽ tính sổ với cô ta!

Ngoài cửa hai mét, Cẩu Thặng ôm hai chân ngồi trên mặt đất sợ hãi, nghe được tiếng cửa mở ra, ngẩng đầu Nhan Tư Tư một cái, lập tức một lần nữa cúi đầu.

Cố Uyên đã xử lý thằng bế rồi, Nhan Tư Tư liền lười tiếp tục động thủ với một đứa nhỏ, chạy về sân nhà mình.

Vừa bước vào cửa viện, liền nhìn thấy Cố Uyên cầm một cái bánh bao trong tay, kiên nhẫn xé nhỏ đút vào miệng Đại Bảo, lại xé nhỏ cho Bối Bối ăn.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người bọn họ, ấm áp mà tốt đẹp, là cảnh tượng mà Nhan Tư Tư khi làm nhiệm vụ ở thế giới khác luôn luôn chờ mong.

Nhìn thấy hình ảnh này, cô cũng thật sự cảm nhận được, cô thật sự đã sống lại, có cơ hội yêu Cố Uyên và hai bé con.



Nghe được động tĩnh truyền đến cửa, ba cha con đồng loạt quay đầu.

Ánh mắt Đại Bảo và Bối Bối đều sáng lấp lánh: “Mẹ lợi hại quá! Trèo lên tường!”

Ừm... Được rồi, cô không nên trèo tường trước mặt hai bé con.

Nhưng mà, bởi vì Chu Xuân Hà quá mức không biết xấu hổ, cô không nhịn được chỉ muốn trèo tường qua cho cô ta một bài học.

Nhan Tư Tư không được tự nhiên ho khan hai tiếng, ôm Bối Bối lên.

“Bối Bối, mẹ có lỗi với con, ngày hôm qua không nên để con và anh trai ở nhà.”

Nếu cô mang theo hai đứa nhỏ, cũng sẽ không có chuyện Chu Xuân Hà làm hại Bối Bối. Nếu hôm nay năng lực như vậy, thì cô sẽ không cần đi cầu xin ai nữa.

Bối Bối đôi mắt to như quả nho chớp chớp: “Không sao ạ! Bối Bối sẽ ngoan ngoãn, anh trai cũng ngoan!”

Bọn nhỏ rất nghe lời, sẽ ở nhà ngoan ngoãn chờ ba mẹ trở về, sẽ không chạy loạn.

“Phải! Bối Bối nhà chúng ta thật ngoan!” Nhan Tư Tư không đành lòng hôn lên khuôn mặt non nớt của Bối Bối.

Hai đứa con của cô đều trông rất đáng yêu, nhìn liền nhịn không được nhéo nhéo hôn, trong lòng có loại cảm giác hạnh phúc nói không nên lời.



Trước kia cô không chú ý nhiều, trên người cô đúng là không có tiền, nhưng Cố Uyên sẽ thường xuyên mua thịt mua sữa bột lúa mì về, cho cô và hai đứa con ăn, thậm chí còn nhờ người mua sữa bột về.

Dinh dưỡng của hai bé rất tốt, dáng vẻ trắng trẻo giống như hai con búp bê tranh tết, chẳng qua so với búp bê tranh tết còn đáng yêu xinh đẹp hơn, quả thật rất khác với những đứa bé không đủ dinh dưỡng trong thôn.

Khi đó cô chưa từng quan tâm cố Uyên, hôm nay quay đầu lại ngẫm lại, luôn cảm thấy trên người anh có bí mật cô không biết, bí mật này có liên quan đến việc anh có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy để nuôi mẹ của bọn họ, còn có thể mua được loại sữa bột quý giá này.

Bối Bối cũng học theo dáng vẻ Nhan Tư Tư thơm mình, thơm lên mặt cô.

“Bẹp” một tiếng, lúc cái miệng nhỏ nhắn của Bối Bối thơm xong, trên mặt Nhan Tư Tư dính đầy... Nước miếng.

Nhan Tư Tư: o(⊙_⊙)o

Cô nhìn con gái bảo bối cười hì hì, cảm thụ xúc cảm dính dính trên mặt, có chút cười không ra.

“Anh Uyên! Anh nhìn con gái anh kìa!”

Con gái thơm mình, Nhan Tư Tư tỏ vẻ rất vui mừng, nhưng dính nước miếng.. Không cần đâu!

Ánh mắt lạnh nhạt của Cố Uyên nhìn cô một cái, một tay ôm Bối Bối từ trong lòng cô đi, tay kia từ trong túi lấy ra một cái khăn tay, mặt không chút thay đổi nhét vào trong tay Nhan Tư Tư.