Chương 43: Cao Dán

Sau khi sắp xếp xong xuôi, cậu bé mập mạp luôn dõi theo Đỗ Kiều chạy đến với đôi chân ngắn ngủn của mình: “Mẹ đẹp ơi, con muốn ngủ với mẹ.”

Cậu bé rất thích người "mẹ đẹp" này.

Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên: “……”

“Bạn nhỏ Hoắc Vũ ơi, chị là chị gái, không phải mẹ.” Trong lòng Đỗ Kiều hốt hoảng, cô mới 19 tuổi, trông cô già lắm sao?

Tần Thiệu Diên nhìn cậu bé mập mạp rồi lại nhìn vợ mình, vẻ mặt phức tạp khó tả. Nghe thấy vợ mình bị con của người khác gọi là mẹ, cảm giác này thật sự không ổn...

Lúc này, anh trai của cậu bé mập mạp - Hoắc Kiêu, bước nhanh tới, nắm lấy cổ áo phía sau của em trai, tỏ vẻ tức giận mắng mỏ: “Anh đã nói với em rồi, đừng làm phiền người khác nghỉ ngơi, không được tự tiện gọi người ta là mẹ, em không hiểu à?”

Cậu bé tức giận, khuôn mặt trẻ con lộ ra vẻ uy hϊếp không phù hợp với độ tuổi, nói xong, cậu nhóc còn cung kính xin lỗi Đỗ Kiều.

Hai đứa trẻ nhà họ Hoắc mồ côi cha mẹ từ nhỏ, được người giúp việc nuôi dưỡng. Hoắc Kiêu hiểu trái tim thiếu tình thương của em trai mình, nhưng không đồng ý với việc em trai mình gọi bừa người khác là mẹ.

Thấy cậu bé mập mạp sắp khóc, Đỗ Kiều mềm lòng, vội vàng nói: “Không sao đâu, em ấy còn nhỏ, chị có bánh bao, chúng ta cùng nhau ăn nhé?”

Nghe nói có đồ ăn ngon, mắt cậu bé mập mạp sáng lên, vội vàng lau nước mắt, vẻ mặt ngây thơ đáng yêu khiến Đỗ Kiều muốn hôn lên má mũm mĩm của cậu bé...

Khi đêm xuống, hành trình dài rơi vào tình trạng buồn tẻ và đơn điệu.

Tiếng tàu "xình xịch" là một loại tiếng ồn đối với những người mất ngủ.

Đỗ Kiều chôn đầu vào chăn, muốn ngủ nhưng không thể ngủ, để không làm ảnh hưởng đến người khác, cô chỉ có thể nằm yên đếm cừu.

Bỗng nhiên, một chiếc bình nước quân dụng bỗng dưng được đặt ở bên gối cô, giọng nam trầm ấm vang lên trong không gian yên tĩnh:"Uống cái này đi, giúp ngủ ngon."



Đỗ Kiều ngạc nhiên, cô ngồi dậy cầm lấy bình nước, mở nắp bình ra ngửi, mùi hương sữa thơm nồng xông vào mũi, đó là sữa nóng!

"Anh lấy từ đâu vậy?" Sao anh biết cô có thói quen lạ giường khi đi du lịch? Người đàn ông này quá chu đáo rồi~

Nghe thấy niềm vui trong giọng cô, Tần Thiệu Diên nhẹ nhàng mỉm cười trong bóng tối: "Trước khi xuất phát, anh đã nhờ người mua hai hộp sữa bột, đợi đến khi ở trên đảo cũng có thể mua được."

Đỗ Kiều hiểu ý anh đang nói là mình không cần uống tiết kiệm. Cô giơ bình nước lên, uống một ngụm nhỏ, sữa ngọt ngào, rất thơm.

Có thể do uống sữa hoặc tác dụng tâm lý, đêm đó cô ngủ rất ngon...

Ngày hôm sau trưa, họ đến thành phố Kim Tây một cách suôn sẻ, muốn lên đảo Lô Vĩ phải lên thuyền đi thêm hai giờ nữa.

Ở bến tàu có thuyền chuyên chở quân nhân và người nhà.

Sợ họ say sóng, Tần Thiệu Diên chuẩn bị sẵn miếng dán chống say do bệnh viện quân khu nghiên cứu, giống như cao dán, rất hiệu quả.

Đỗ Kiều dán lên cho mẹ và hai đứa trẻ, còn bản thân thì không dùng.

Kiếp trước cô thường ra biển chơi, bây giờ chỉ là đi thuyền hai giờ, hoàn toàn không thành vấn đề.

Tần Thiệu Diên thấy cô không dán, đành tự mình giúp cô.

Anh mở gói cao dán, ánh mắt đặt lên bụng cô, nghiêm túc khuyên nhủ: "Sóng biển rất lớn, lần đầu đi thuyền thường sẽ say sóng, em nên dán nó lên."

Đỗ Kiều rất ghét mùi hăng của cao dán, cô muốn đến đảo với tình trạng hoàn hảo nhất, không cho phép bất cứ điều gì làm hỏng ấn tượng đầu tiên của mình với người khác.