Chương 31: Phòng Hỏa, Phòng Trộm Và Phòng Bạn Thân

Nghĩ đến việc vừa nãy ở nhà họ Đỗ, mình vô tình lộ dáng vẻ hổ cái trước mặt anh, Đỗ Kiều gãi đầu, rồi cố ý làm ra vẻ yếu đuối, cố gắng lấy lại hình tượng.

Tần Thiệu Diên nhìn thấy ý đồ của cô, trong mắt hiện lên ý cười: "Mẹ thế nào rồi? Vẫn ổn chứ?"

Nói đến chuyện nghiêm túc, Đỗ Kiều không còn giả vờ nữa: "Mẹ quyết định ly hôn, nhưng e là bên nhà họ Đỗ sẽ không đồng ý."

Trong mắt người ngoài, Đỗ Mạnh Nghĩa không phạm phải sai lầm nào quá nghiêm trọng, không đến mức phải ly hôn, dù có đưa vụ việc đến Hội Phụ nữ, hầu như đều kết thúc bằng việc khuyên nhủ hòa giải.

Tần Thiệu Diên ngồi trên ghế, ngón tay gõ nhẹ trên bàn, nghiêng đầu suy nghĩ.

Dưới những đường nét cứng cáp là hầu kết gợi cảm, ban đầu Đỗ Kiều không có ý định xấu xa gì, nhưng cảnh tượng quyến rũ này khiến cô có một suy nghĩ khác.

Cô không kìm được, vội che khuôn mặt đỏ bừng của mình, muốn hôn...

Giữ vững thái độ "anh không chủ động thì em cũng không", cuối cùng Đỗ Kiều không dám biến suy nghĩ trong lòng thành hiện thực, sau này còn nhiều thời gian…

Dù sao thì anh sẽ là người của cô, không cần vội.

Đêm hôm đó, lo lắng mẹ không quen ngủ trong môi trường lạ, Đỗ Kiều chủ động ngủ với mẹ, đây cũng là lần đầu tiên họ ngủ cùng nhau sau nhiều năm.

Ngủ bên cạnh người thân thoải mái hơn so với bên cạnh Tần Thiệu Diên.

Thấy mẹ không định ngủ, cô bắt đầu nói về những chuyện nhỏ nhặt ở hẻm Tỉnh Tử, như chuyện con cái nhà ai nghịch ngợm, con dâu nhà ai giỏi nhất.

Dần dần, câu chuyện được dẫn đến chuyện của góa phụ Vương, cô làm như vô tình hỏi: "Mẹ, hôm con kết hôn, vì sao thím Vương ở phòng sau lại đến? Bà ấy có quan hệ tốt với nhà mình lắm à?"



Dương Xuân Mai nhẹ nhàng vỗ vai con gái để dỗ ngủ, không nghĩ nhiều: "Mẹ và thím Vương quen biết nhau, thường xuyên cùng nhau nhận việc làm thêm, bà ấy là người tốt và rất nhiệt tình."

"……" Đỗ Kiều nghĩ, có lẽ đây chính là cái gọi "phòng hỏa, phòng trộm và phòng bạn thân" trong truyền thuyết? Nhưng cô không có bằng chứng, không thể vội vàng kết luận.

"Con nhớ thím ấy có một đứa con trai mới mười tuổi, là một cậu bé mũm mĩm phải không?"

"Đúng vậy, thím Vương thật sự không dễ dàng, chồng bà ấy mất khi con trai mới năm tuổi, suốt nhiều năm qua, bà ấy tự mình nuôi con trai. Trước khi rời Thẩm Thành, mẹ sẽ ghé thăm bà ấy."

Đỗ Kiều nhẹ nhàng mím môi, "vâng" một tiếng, không tiếp tục đề cập đến chủ đề đó nữa.

Cô chỉ hy vọng mọi chuyện chỉ là do mình suy nghĩ quá nhiều, người cha cặn bã Đỗ Mạnh Nghĩa không tồi tệ đến thế…

Ánh trăng sáng rõ chiếu qua cửa sổ, rải rác trên sàn nhà, Dương Xuân Mai nhìn vẻ mặt yên bình của con gái, thở dài nhẹ nhõm.

Bà đã quyết định, nếu ly hôn thành công thì sẽ theo con gái đến sống trên đảo, còn nếu không ly hôn được, bà sẽ một mình quay về quê nhà, quyết không làm phiền đến con gái và con rể...

Ngày hôm sau, Đỗ Kiều dự định đưa mẹ ra ngoài để giải sầu, nhưng chưa kịp ra khỏi cửa, người nhà họ Đỗ đã đến tìm.

Đỗ Mạnh Nghĩa đứng ngoài cửa phòng , tay chắp sau lưng, còn kia là bác cả Đỗ - Thẩm Ngọc Thu. Một người thì lạnh lùng, người kia thì nhiệt tình, rõ ràng là đã chuẩn bị kỹ càng.

Trước đây, Dương Xuân Mai luôn có mối quan hệ tốt với người thân trong nhà họ Đỗ, nể mặt Thẩm Ngọc Thu, bà không vội đuổi người đàn ông kia đi.

Thấy Dương Xuân Mai có vẻ mềm lòng, trong lòng Đỗ Mạnh Nghĩa hừ lạnh, nhưng bề ngoài lại tỏ ra dịu dàng: "Xuân Mai, hãy quay về với tôi đi, bà nghĩ xem, chúng ta cộng lại là gần trăm tuổi rồi, để người ngoài nhìn thấy thì thật là xấu hổ."