Lúc này, toàn bộ sự chú ý của Tần Thiệu Diên cũng đặt trên sợi mì, dáng vẻ tập trung cao độ của anh thường chỉ có khi làm phẫu thuật.
Sau một hồi nỗ lực cẩn thận, cuối cùng họ ăn xong sợi mì.
Tiếp theo là nghi thức kính trà cho trưởng bối, sau đó là phong tục bế cô dâu.
Trong ký ức của Đỗ Kiều, những người học y hầu như đều là người yếu đuối, nhỡ anh không bế nổi cô thì phải làm sao?
Có thể giải thích là bị thương, nhưng quan trọng là sẽ bị mất mặt. Vì vậy, cô liếc nhìn Tần Thiệu Diên, ý tứ rất rõ ràng: bế không nổi thì đừng cố quá.
Tần Thiệu Diên thấy được cử chỉ của cô, không nhịn được mà cười nhẹ.
Để thể hiện sức mạnh thực sự, anh cúi người bế cô lên trong một hơi, không hề có cảm giác gượng ép.
“……”
Đỗ Kiều chống tay lên l*иg ngực cứng cáp của anh, vẫn còn ngơ ngác, cô ngước nhìn lên đôi mắt chứa ý cười của anh, chỉ nghe anh nói bằng giọng trầm ấm: “Sức khỏe của chồng em rất tốt, không cần phải lo lắng.”
Nói xong, như để chứng minh, anh còn cố ý tung nhẹ cô lên một chút, Đỗ Kiều sợ hãi vội vàng ôm chặt cổ anh, bỗng cảm thấy nhân vật nam chính quả thật không bình thường!
Cái gì mà người cổ hủ không nói không cười, đều là lừa đảo!
Từ phòng Tây ra chỗ đậu xe chỉ cách khoảng một trăm mét, nhưng lại có cảm giác quãng đường này thật dài, mãi không đi đến điểm cuối.
Nghe tiếng thở đều đặn và cảm nhận hơi ấm từ l*иg ngực anh, Đỗ Kiều cảm thấy như đang ở trên mây, chưa kịp hoàn hồn.
Cho đến khi tiệc cưới bắt đầu, cầm sổ kết hôn đọc lời thề trước mặt mọi người, cô mới trở lại với hiện thực.
Ừm, mình thật sự kết hôn với một người đàn ông mới chỉ gặp mặt vài lần...
Những người đến tham dự tiệc cưới hôm nay, ngoài gia đình và bạn bè thân thiết của nhà họ Đỗ, còn có hàng xóm láng giềng quen thuộc.
Trong nhà hàng quốc doanh náo nhiệt, Đỗ Kiều cầm một hộp thuốc lá cao cấp, Tần Thiệu Diên cầm một chai rượu trắng, dưới sự dẫn dắt của Đỗ Mạnh Nghĩa, họ đến từng bàn để chúc rượu và mời thuốc, mỗi lần chúc đều nhận được lời khen ngợi.
Đặc biệt là những người hàng xóm đã chứng kiến Đỗ Kiều lớn lên, họ còn so sánh cô với chị hai Đỗ Nguyệt Khê.
Năm ngoái, Đỗ Nguyệt Khê kết hôn không tổ chức tiệc cưới, tất cả đều giản dị, mọi người đã tặng quà chúc nhưng lại không có cơ hội ăn uống. Bây giờ trong tiệc cưới này, mọi người lôi ra bàn tán, Đỗ Mạnh Nghĩa cười gượng, cảm thấy rất xấu hổ.
Lúc ông ta không biết nên nói gì, bà góa Vương ngồi cùng bàn cười khúc khích tiếp lời: “Lúc trước Tiểu Khê cưới gấp, chờ lần sau con bé về nhà chắc chắn sẽ mời mọi người, điều kiện của nó tốt thế, chẳng lẽ lại keo kiệt một bữa ăn?”
Người vừa mới phàn nàn kia là thím Lưu, hàng xóm nhà họ Đỗ.
Bà ta thấy lời của góa phụ Vương có ý chỉ trích, bất mãn bỏ đũa xuống, nói một cách châm biếm: "Ơ, bà là con giun trong bụng Tiểu Khê à? Biết rõ ràng như thế. Có chỗ cho bà nói chuyện ở đây không? Người không biết còn tưởng bà là chủ nhân nhà họ Đỗ đấy."
"Bà Lưu, bà nói bậy bạ cái gì thế? Hôm nay Đỗ Kiều kết hôn, tôi không so đo với bà, nhưng không có nghĩa là tôi sẽ nhẫn nhịn bà!" Bà góa Vương cũng bỏ đũa xuống, tỏ ra uất ức.
Thấy hai người sắp cãi nhau, Đỗ Mạnh Nghĩa vội vàng lên tiếng an ủi: "Hôm nay là ngày vui, hai người đừng cãi nhau nữa, nể mặt tôi mà ít nói vài lời."
Thím Lưu bĩu môi không nói gì, còn bà góa Vương nhẹ nhàng lau khóe mắt, miễn cưỡng cười nói: "Được, em nghe lời anh Đỗ."