Chương 24: Người Có Phúc

Tương lai sẽ ra sao, liệu cô có chết sớm như trong sách hay không, tất cả đều là ẩn số. Điều duy nhất cô chắc chắn là: trong kiếp này, cô chỉ muốn sống theo ý mình, và hiện chỉ có nam chính mới mang lại được cuộc sống này.

Trong lúc cô đang mải mê suy nghĩ, Dương Xuân Mai cầm một túi hoa đi vào phòng, ngồi xuống bên cạnh và đưa túi hoa cho cô.

“Đây là của hồi môn của mẹ ngày xưa, giờ mẹ truyền lại cho con. Sau này con và Thiệu Diên phải tôn trọng và yêu thương nhau, biết chưa?”

Bên trong là một đôi vòng tay bằng bạc, do oxy hóa nên màu sắc hơi cũ kỹ, kiểu dáng rất giản dị. Ở thế hệ sau, những loại trang sức như thế này không đáng giá bao nhiêu, nhưng trong thời đại này, nó lại là thứ mà nhiều cô gái mơ ước.

Đỗ Kiều nắm chặt túi hoa, cảm động vô cùng.

Kiếp trước, ông ngoại của cô say mê nghiên cứu y học, tình cảm giữa hai ông cháu nhạt nhoà, còn kiếp này có một người mẹ tốt, cô rất may mắn.

“Mẹ, con sẽ sống tốt với anh ấy, về chuyện đi theo quân... mẹ đã suy nghĩ thế nào rồi?”

Trong thời đại này, dù là ly hôn hay rời bỏ quê hương, đều là những quyết định khó khăn với bất kỳ ai.

Dương Xuân Mai mím môi, sau một lúc lâu mới nói: “Mẹ sẽ suy nghĩ thêm, nếu cha con lại làm trò quỷ, mẹ sẽ ly hôn với ông ấy và đi theo con.”

“Ừm, khi mẹ suy nghĩ kỹ rồi thì hãy nói với con.” Dù hơi thất vọng, Đỗ Kiều không nói thêm.

Tiếng pháo nổ vang lên từ bên ngoài, đoàn người đi đón dâu đã đến.

Hàng xóm láng giềng nghe nói hôm nay nhà họ Đỗ gả con gái, mọi người đều tụ tập trên tường rình xem. Thấy một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội lao vào ngõ, tất cả đều ngạc nhiên, nhất là khi thấy Tần Thiệu Diên mặc bộ quân phục bước xuống xe, họ càng thêm sốc.

Họ đều biết chú rể là quân nhân, nhưng không ngờ đối phương lại là một sĩ quan trẻ tuổi mặc đồng phục quân đội có bốn túi, lại còn rất đẹp trai nữa!



Chậc chậc... xem ra cô gái út Đỗ Kiều quả thực là người có phúc.

Nghe tiếng khen ngợi xung quanh, Đỗ Mạnh Nghĩa ưỡn ngực, lần đầu cảm thấy cuộc hôn nhân này không tệ lắm.

Ông ta bước lên một bước, tỏ vẻ mặt của một người cha vợ, nói rất nặng tình nặng nghĩa: “Tiểu Tần à, sau này cậu phải tốt với Tiểu Kiều đấy.”

“Dạ, cháu biết rồi.” Tần Thiệu Diên gật đầu nghiêm túc, nhưng nụ cười trên môi không chạm tới đáy mắt.

Nghĩ đến những chuyện hèn mọn mà vị cha vợ trong mộng này đã làm, anh không thể coi ông ta là một vị trưởng bối đáng kính nữa.

Thấy anh không gọi một tiếng “cha”, Đỗ Mạnh Nghĩa chỉ nghĩ là anh quên đổi cách xưng hô, trước mặt nhiều người như vậy, ông ta không tiện nhắc nhở.

Dưới tiếng cười của mọi người, Tần Thiệu Diên bình tĩnh bước vào nhà.

Khi ánh mắt hai người gặp nhau, cả hai đều như hồi hộp không yên.

Để giữ vẻ rụt rè của một cô gái, Đỗ Kiều nhanh chóng rời mắt, bên ngoài có vẻ bình tĩnh, nhưng lòng bàn tay của cô đã đổ một lớp mồ hôi mỏng.

Tần Thiệu Diên nhìn chằm chằm vào cô, không nói gì, Dương Xuân Mai sợ trễ giờ lành, vội vàng lấy bát mì trên bàn cho hai người ăn.

Ở miền Đông Bắc, vợ chồng mới cưới cùng nhau ăn một bát mì tượng trưng cho sự trường tồn, đầu cúi gần nhau, mỗi người cắn một đầu của sợi mì.

Đỗ Kiều không dám dùng nhiều sức, sợ sợi mì sẽ bất ngờ gãy, sau khi trải qua chuyện xuyên không, giờ đây cô tôn trọng mọi thứ liên quan tới huyền học.

Sợ đứt sợi mì này không phải vì sợ ly hôn, mà là sợ chết sớm như trong sách.