Cô ta gượng cười, biểu cảm trên mặt trở nên vặn vẹo: “Chị không định trốn nợ, chỉ muốn tính xem tổng cộng là bao nhiêu, không thể chỉ nghe một phía từ bên em chứ?”
Thời đại này có loại giấy sao chép màu đỏ và xanh, Đỗ Kiều đã đoán trước cô ta sẽ nói như vậy, trước đó đã chép tay một bản và sao chép ra nhiều bản khác.
Cô giơ ra một bản sao chép trước mặt cô ta, không muốn nói nhiều: “Đây là bản sao chép, chị tự tính đi.”
“Tôi cho chị ba ngày để trả nợ, nếu không thì chị tự chịu hậu quả.”
Những khoản tiền này đều do bản thân nguyên chủ tích góp từ nhỏ, ban đầu cho Đỗ Nguyệt Ảnh vay có thể do tình cảm gia đình, may mà còn biết đường bắt cô ta in dấu vân tay.
Nếu không, chỉ với một cuốn sổ sách, chỗ nợ này khó mà đòi lại được.
Lúc này, Đỗ Nguyệt Ảnh suy nghĩ qua hàng trăm lượt, hối hận vì đã tiêu tiền hoang phí, đồng thời căm ghét Đỗ Kiều ép mình trả nợ.
Rõ ràng đã lấy chồng tốt nhưng vẫn keo kiệt như thế, thật đáng ghét!
Nhưng hơn hết, cô ta căm hận sự vô tình của chị hai nhà mình.
Nghĩ lại ngày xưa, nếu không có cô ta hỗ trợ, Đỗ Nguyệt Khê chẳng thể nào lén đọc được thư giữa Đỗ Kiều và người bạn qua thư, cũng không thể giả mạo Đỗ Kiều viết thư, từ đó thay đổi số phận của mình.
Bây giờ cuộc sống đã tốt lên, lại muốn đẩy cô ta ra sau lưng? Nằm mơ!
Khoản nợ này phải để Đỗ Nguyệt Khê trả, và chị ta còn phải giới thiệu bạn trai cho mình, nếu không làm được, cô ta sẽ khai ra chuyện xưa!
Quyết định xong, vẻ mặt u ám của Đỗ Nguyệt Ảnh thoải mái hơn, Đỗ Kiều thấy vậy, hơi nhướn mày, không biết người phụ nữ này định tìm ai giúp đỡ?
—
Để chuẩn bị cho tiệc cưới, trong hai ngày tiếp theo, Đỗ Kiều và Tần Thiệu Diên trở nên bận rộn vô cùng. Nghĩ đến việc hôn nhân không thể qua loa, cô mua rất nhiều thứ, cảm giác mua sắm không cần lo về giá thật sự quá tuyệt.
Trước khi theo quân thì nên khiêm tốn một chút, cô để hết đồ ở nhà nghỉ, chỉ mang về nhà họ Đỗ một ít kẹo, hạt dưa và hạt lạc để dùng trong tiệc cưới.
Tiệc cưới được tổ chức tại nhà hàng quốc doanh nơi họ từng gặp gỡ, tổng cộng sáu bàn, mỗi bàn đều có món ăn hảo hạng.
Điều này khiến Đỗ Mạnh Nghĩa cảm thấy rất kiêu ngạo, thái độ với Tần Thiệu Diên càng trở nên nhiệt tình hơn.
Trong thời gian đã hẹn, Đỗ Kiều nhận được số tiền mà Đỗ Nguyệt Ảnh đã nợ mình: Năm tờ tiền lớn với mười tờ phiếu vải được xếp gọn gàng trên bàn.
Có thể thấy số tiền này không phải gom góp từ nhiều nơi, mà đến từ một người duy nhất. Cô nhẹ nhàng thu tiền với nụ cười trên môi, dù có nghi ngờ nhưng không điều tra kỹ.
Trái ngược với vẻ u ám trước đây, Đỗ Nguyệt Ảnh vô cùng phấn khích: “Đừng tưởng rằng cô lấy được bác sĩ quân y là đã giỏi lắm, anh rể tôi vừa được thăng chức, chị hai của tôi còn nói sẽ giới thiệu bạn trai cho tôi nữa, chưa biết ai sống tốt hơn ai đâu.”
“Ồ, chúc mơ ước của chị thành hiện thực nhé.” Đỗ Kiều để tiền vào hộp gỗ, cô đã đoán ra nguồn gốc của số tiền này.
Chỉ là cô không ngờ Đỗ Nguyệt Khê chỉ biết nghĩ tới bản thân kia lại giúp Đỗ Nguyệt Ảnh trả nợ? Cái này quả thực là ngoài ý muốn.
Vào ngày cưới, gió xuân ấm áp thổi qua, bầu trời xanh biếc không một gợn mây. Cửa nhà họ Đỗ dán chữ “Hỷ” màu đỏ, trông rất là rực rỡ.
Đỗ Kiều mặc một chiếc áo bành-tô màu đỏ, ngồi trên mép giường, lòng bồn chồn. Đoàn đón dâu vẫn chưa đến, sau ngày hôm nay, cuộc đời của cô sẽ thay đổi hoàn toàn theo một nghĩa nào đó.