"Anh...bây giờ anh đưa những thứ này cho em, có phải hơi sớm không? Nếu em cầm tiền bỏ trốn thì sao?"
Tứ hợp viện, tám nghìn đồng, một trăm ba mươi hai đồng tiền lương?
Cô biết anh rất giàu, nhưng không nghĩ là giàu đến mức đó. Cảm nhận sức nặng trên tay, cô bỗng cảm thấy kết hôn không tệ lắm...
"Nếu em bỏ trốn, nhớ là phải đưa anh theo."
“???”
Người đàn ông trông rất nghiêm túc, nhưng lại nói ra những lời sến súa như vậy? Dù nhìn thế nào cũng thấy kỳ quặc.
Đỗ Kiều nhẹ nhàng nắm cái túi tài liệu trong tay, thầm nghĩ: Mình nên đáp lại như nào đây? Thật là xấu hổ~
Lúc này, Tần Thiệu Diên ho nhẹ một tiếng, gương mặt nghiêm túc ban nãy hiếm khi hiện lên một tia thẹn thùng: "Trong đó còn có một báo cáo kiểm tra sức khỏe mà anh đã làm trước khi đến Thẩm Thành. Còn về chuyện ba năm bế hai đứa, về chuyện đó… em yên tâm, anh rất giỏi."
Kiếp trước, họ rất hòa hợp trong chuyện ấy.
"?!" Đỗ Kiều vốn đang thấy xấu hổ không biết phải làm sao, khi cô nhận ra anh vừa nói những gì, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức ửng đỏ, càng thêm ngại.
Nhưng cô lại không thể bảo là anh nói chuyện bậy bạ, dù sao đó là do cô châm ngòi trước vào cái ngày họ hẹn hò, anh chỉ đang đáp lại mà thôi.
Đúng là gậy ông đập lưng ông!
"Đồng chí Đỗ Kiều, từ bây giờ trở đi, anh sẽ bảo vệ em như bảo vệ huy hiệu trên ngực mình, cảm ơn em đã nguyện ý gả cho anh."
Nhìn vào ánh mắt sâu thẳm của anh, trái tim vừa mới bình tĩnh lại của Đỗ Kiều bắt đầu đập nhanh không kiểm soát được, cô đột nhiên cảm thấy người đàn ông này không giống như mô tả trong sách?
Không lạnh lùng như vậy, còn khá ấm áp.
Điều này khiến cô càng mong chờ cuộc sống hôn nhân sau này.
Hai người nói chuyện rất nhỏ, bên ngoài căn phòng không thể nghe rõ nội dung.
Đỗ Nguyệt Ảnh đứng dưới cửa sổ với gương mặt u tối, ghen ghét số phận tốt đẹp của Đỗ Kiều, chỉ muốn xông vào phá hỏng cuộc hôn nhân này.
Đỗ Nguyệt Thành thấy cô ta muốn nghe lén, chỉ có thể mặc kệ và giúp cô ta canh chừng, trong lòng vẫn đang tính toán về chuyện của Vương Tiểu Hổ.
So với vị sĩ quan trong nhà, anh ta càng muốn Đỗ Kiều kết hôn với Vương Tiểu Hổ, không biết cha mình có thể lợi dụng uy quyền của một người đứng đầu gia đình để trì hoãn cuộc hôn sự này lại hay không.
Hiện tại ở phòng đông, cả hai bên đã nói đến chuyện sính lễ.
Ý của Dương Xuân Mai là, trong tương lai, con gái sẽ theo chồng nhập ngũ, nên việc mua ba món quý giá kia tạm thời không cần, Đỗ Mạnh Nghĩa nhíu mày, dù có ý kiến trong lòng cũng không dám nói ra.
Bà mối Lý tinh ý, vội vàng bổ sung: "Thiệu Diên nói rằng không thể để Tiểu Kiều chịu thiệt, sau khi theo chồng nhập ngũ, những thứ này sẽ được bù đắp, ngoài ba món kia ra còn thêm 288 đồng tiền sính lễ, đó là món quà duy nhất ở hẻm Tỉnh Tử đấy."
Thời nay, việc có sính lễ 8 đồng, 28 đồng đều đã có, bây giờ một lúc đưa ra 288 đồng, ai nghe cũng phải khen ngợi sự hào phóng của phía nhà trai.
Sắc mặt u ám của Đỗ Mạnh Nghĩa mới dịu đi.
Sau khi tiễn bà mối và con rể tương lai đi, ông ta cố tình tránh mặt mọi người trong nhà, đến gần Dương Xuân Mai ở phòng đông, hỏi nhỏ: "288 đồng tiền sinh lễ tạm thời chưa cần dùng, có thể dùng trước để mua việc cho đứa thứ ba không? Nếu không tìm được việc, đứa thứ ba chỉ còn cách xuống nông thôn thôi."
Dương Xuân Mai bỏ công việc trong tay xuống, kìm nén cơn tức giận, hỏi ngược lại: "Vậy Tiểu Kiều kết hôn, ông định đưa ra cái gì làm của hồi môn?”