Nửa ngày cứ trôi qua như vậy. Ăn cơm trưa xong cô và Dương lại tiếp tục cày phim còn Tuấn thì vẫn chú tâm vào công việc nhưng ko quên để ý cô. Tối, ăn xong thì Kiệt dương chào tạm biệt cô rồi đi về nhà. Lên phòng, anh nói với cô:
Em ko ăn tối sao?
Cô nói:
Anh ko nhớ bảo với tôi chỉ cần ăn cháo hết bữa trưa thôi sao. Sao bây giờ anh lại bắt tôi ăn cháo nữa?
ANH dỗ cô:
Thôi ăn đi, ăn nốt bữa này thôi.
Cô quay mặt đi nói:
Ko hết bữa này rồi đến bữa kia.
Anh quay mặt đặt bát cháo vào khay của dì lan rồi bảo bà mang xuống. Anh nói với cô:
Vậy bao giờ em đói, muốn ăn gì thì nói tôi sẽ đi mua.
Giọng của anh như đang giận. Cô cũng ko muốn nhẫn nhịn anh nữa nên đi đến cái ghế sofa mở tivi tiếp tục xem phim. Cô ko biết làm sao mà lưỡi mình hôm nay khá nhạt, cô lại muốn có món gì thật ngọt để có thể giảm bớt vị nhạt trong lưỡi mình. Nhưng căn bản cô chưa nghĩ ra nên ăn cái gì nên dẹp suy nghĩ qua một bên và tiếp tục tìm phim.
( chap này ngắn nha mọi người vì mình buồn ngủ quá rồi. chap sau bù.)