Sáng hôm sau thức dậy, cô vẫn nằm trong vòng tay anh như thường ngày và anh cũng chưa mở mắt. Cô khẽ động đậy, anh cũng mở mắt. Anh vẫn hỏi cô như thường lệ:
Em dậy sớm thế?
Cô ko trả lời câu hỏi của anh mà lại hỏi anh:
Anh ko đi làm sao?
Anh bỏ một tay đang ôm cô ra sờ lên đầu cô rồi nói:
Em đang ốm như thế này thì tôi có thể yên tâm đi làm hay sao?
Cô ko nói lại ah như bình thường mà ngồi dậy rồi vào trong nhà tắm VSCN. Anh cũng đứng dậy sang phòng làm việc lấy tập tài liệu lên giường ngồi đợi cô ra. Sau 10 phút, cô mới bước ra. Anh vẫn xem đống tài liệu nói với cô:
Lên giường ngồi đi.
Cô nói:
Không xuống nhà ăn sángg với mọi người sao?
Anh nói:
Tí có người sẽ mang lên.
Cô thắc mắc hỏi:
Ai?
Anh ngẩng mặt nhìn cô. Cô bước ra khỏi phòng. Sự kinh ngạc thu vào hết tầm mắt của cô.Dưới nhà cô bao nhiêu người giúp việc đang đi ra vào. Cô nhìn xong thì chạy vào hỏi anh:
Người dưới nhà ở đâu ra mà nhiều vậy?
Anh tiện thời cơ kéo cô xuống ngồi cạnh mình . Thấy anh ko trả lời cô lại nói:
Ở đâu vậy?
Anh nói:
Có từ trước khi em về đây.
Cô nói:
Nhưng tôi ở gần 4 tháng rồi có thấy đâu.
Anh nói:
Vì mẹ nói " sợ em lạ" nen tôi cho họ nghỉ.
Cô nói:
Sao ko để dì lan được rồi cần gì phải nhiều người.
Anh nói:
Dì lan thôi làm sao trông nổi em chứ.
Cô ừ nhẹ rồi giật mình quay sang trách anh:
Sao lại ko trông nổi chứ. Tôi có phải trẻ con đâu.
Anh quay sang nhìn cô nói:
Một người ko biết sức khỏe là gì như em thì có đến bao nhiêu người cũng ko chăm được.
Nói xong anh chỉ tay ra miếng băng hạ sốt ở cái tủ cạnh giừơng sau cô nói:
Đưa cho tôi cái kia.
Cô bực tức đưa cho anh. Anh bóc 1 miếng dán ra rồi thay vào trán cô. Anh làm xong còn cụng trán mình vào trán cô. CÔ đập tay lên ngực anh rồi xoa trán mình nói:
Đau đấy.
Anh ko nói gì thêm tiếp tục xem tài liệu. Cô cũng trqn lên ngó đầu vào xem cùng anh. Anh cũng cho cô xem. Sau 20 phút cho đôi vợ chồng chăm chỉ làm việc thì tiếng mở cửa phòng. Kiệt dương đi vào nhìn thấy cô và anh ngồi trên guừơng thì vội vàng che mắt đi như bị tia nắng mặt trời chiếu vào mắt nói:
Az đau mắt quá đi.
Anh nói với Dương:
Sao vào ko gõ cửa?
Dương quay mặt sang nói với Anh:
MÌNH vẫn chưa quen với việc cậu đã có Tiểu vân.
Nói xong, anh quay saang nở một nụ cười thân thiện với tiểu vân và nói:
Chào em.
Lúc này, cô đã ngồi tư thế chỉnh tề. Nở một nụ cười:
Chào anh.
Kiệt dương đi qua bên giừơng cô ngồi xuống thì bị anh tặng cho một cái liếc tóe lửa thì lại phải đứng dậy đi đến cái ghế cạnh của anh ngồi xuống hỉ thăm cô :
Em sao rồi?
Cô trả lời:
Em đỡ hơn rồi.
Tuấn nói thêm:
Tối qua còn sốt lại.
Kiệt dương nghe tuấn nói thế thì cũng hỏi:
Sao em lại ko biết chăm sóc sức khỏe vậy?
Cô nói:
Vì em ko quen chăm sóc cho mình.
Kiệt dương à lên một tiếng rồi nói:
Vậy sau này để Vương tuấn chăm sóc cho em nha.
Cô ko trả lời.
Kiệt dương hỏi thêm:
Em ăn gì buổi sáng chưa?
Cô lắc đầu.
Dương quay qua trách tuấn:
Này, chăm sóc kiểu gì mà để em ấy chưa ăn gì vậy gần 6.30 rồi.
Dương vừa nói xong thì dì lan mang một bát cháo vào và 1 cốc sữa.
Cô nhận tay chào từ tay bà tiện chúc bà một buổi sáng tốt lành.
Bà vừa đi khỏi thì cô nhìn bát cháo thở dài. Thấy thế, dương và tuấn đồng thanh hỏi:
Sao thế, cháo ko ngon à?
Cô nhìn anh trả lời:
Ko phải vì tôi ko thích ăn cháo.
Anh quay sang cơcầm bát cháo thổi rồi nói:
Ăn nốt bữa trưa nay rồi ăn cơm..
Cô lại càng thở dài nhưng mà anh lại nhanh chóng đút cháo cho cô ăn nên cô cũng đành phải ngoan ngoãn phối hợp .
Kiệt dương ko muốn mình thành người thừa nên hỏi nó:
Thứ 4 tới em đi đón bạn sao?
Cô vừa ăn vừa nói:
Vâng, 2 ngày nữa. Anh chở em đi nha.
Tuấn khẽ nhíu mày. Dương hỏi thêm:
Ai vậy?
Tuấn cũng hỏi cô :
Nam hay nữ?
Cô trả lời thách thức anh:
Nam thì sao mà nữ thì sao?
Anh bình thản đáp:
Nam thì ko cho đi nữ thì cho đi.
Cô nói:
Là nữ. Cái người hồi trước