Cô về nhà thì đi luôn về phòng mình, còn anh đưa xe vào gara rềi vào nhà. Tâm tâm cũng về phòng mình. Cô lên phòng lấy laptop ra xem phim, anh lên phòng ngồi xuống giừơng cạnh cô nói:
Em ko để ý đến chuyện vừa rồi chứ?
Cô vẫn nhìn vào laptop rồi nói:
Ko phải tôi đã nói rồi sao tôi ko quan tâm.
Anh vẫn nghi ngờ hỏi:
Thật sao.
Cô gật đầu nhưng anh lại nói:
Có cần anh giải thích ko?,
Cô bực mình nói:
Tôi nói rồi mà, tôi ko quan tâm.
Anh thay đổi chất giọng rồi đề nghị với cô:
Chúng ta nói chuyện đi.
Cô cắn nhẹ vào môi rồi gập laptop lại để xang một bên rồi nói với anh:
Được, chúng ta nói chuyện.
Anh mở lời:
Anh sẽ kể cho em nghe về chuyện của anh và hương hương.
Cô nhìn anh gật đầu. Anh nói tiếp:
Anh và cô ấy là bạn bè...
Cô cải chính:
Bạn gái.
Anh quay sang nhìn cô rồi nói:
Được đúngơ là bạn gái nhưng mà anh ko hề có tình cảm gì với cô ấy. Tình cảm của anh dành cho cô ấy ko vượt quá tình anh em.
Cô cong môi thành một đường tuyệt đẹp nói lại lời anh:
Lại, anh đừng tưởng tôi hiền mà dễ bị lừa nha. Nếu là bạn gái của anh thì ko thể nào có thứ tình cảm ko vượt quá tình bạn bè.
Anh định nói chen vào nhưng cô nhanh miệng nói:
Và nếu như có thứ tình cảm đó thì cũng ko thể mang tiếng là bạn gái của anh đơợc.
Cô nhấn mạnh Bạn gái của anh được như bộc rõ sự ghen tuông của mình. Anh nhìn thấy cách cô nói chuyện như thế thì trên môi nở một nụ cười nhẹ. Cô nhìn anh cười thì đáng vào c vai anh một cái nói:
Anh cười cái gì?
Anh nhìn cô nói:
Thôi được rồi, chúng ta mà nói chuyện kiểu này thì sẽ thành tranh cãi rồi đi đến cãi nhau đó chứ.
Cô xì miệng một cái rồi nói:
Vậy thì kệ anh chẳng liên quan đến tôi. Tôi còn phải làm việc của tôi