Đi ngang qua tòa cao ốc của tổng bộ ngân hàng, dù là Du Khuynh hay là Phó Ký Trầm đều vô thức nhìn sang.
Phó Ký Trầm lấy điện thoại ra chuẩn bị quay một video nhỏ giúp Du Khuynh. Lúc nhắm ngay tòa lầu để ghi hình, anh không khỏi nhíu mày, “Du đổng chưa tới.”
“Không phải chứ, thời gian ba em với em ra cửa sát nhau mà.”
Cô đi đón Phó Ký Trầm, ba cô tới công ty, giờ này ba cô nên ngồi bận rộn trước máy tính mới phải.
Du Khuynh nhìn kính chiếu hậu, cập xe hơi sát bên đường rồi giảm tốc độ xuống.
Phó Ký Trầm xác định, “Không mở đèn.”
Du Khuynh chỉ nghĩ tới một khả năng, “Chắc là để quên tài liệu quan trọng ở nhà, ba em trở về lấy rồi.”
Xe hơi tăng tốc, lái vụt qua tổng bộ ngân hàng.
Sáng sớm lúc Du Thiệu Hồng vừa ra cửa thì nhận được điện thoại của ông cụ bảo ông về nhà cũ một chuyến, cùng trở về còn có Du Cảnh Trạch.
‘Xoảng’ một tiếng, chiếc ly sứ tinh tế màu trắng sữa bị ném vỡ trên nền gạch trong phòng khách, phít chốc tiếng vang chói tai vọng khắp nhà cũ nhà họ Du.
Mảnh vỡ ly sứ sượt qua nền gạch tráng men.
Rạch ra dấu vết mờ trên hoa văn.
Trong phòng chỉ có tiếng người làm đang nhẹ tay nhẹ chân dọn mảnh vỡ trên đất.
Không khí chìm vào im lặng chết chóc.
Du Thiệu Hồng chống lên tay vịn sô pha, bóp sống mũi không lên tiếng.
Du Cảnh Trạch nhìn bức hoa văn gạch men cực lớn đó, đây là hoa văn bà nội thích nhất, cả một bức tranh chiếm hơn nửa phòng khách.
Mặt tráng men bị hư hỏng.
Nếu muốn phục hồi lại, sợ là lại tốn không ít tiền.
Ông cụ Du ngồi đó như tượng, tay chộp cây gậy lên sau đó từ từ hạ xuống. Cánh tay vẫn còn đang run, ngay cả chân của cây gậy chạm phải gạch sứ cũng phát ra âm thanh ma sát nhỏ.
“Ba ngược lại muốn nhìn xem mấy đứa định dung túng con bé tới mức nào! Mấy đứa sao không dâng cả công ty tới trước mặt nó để nó phá luôn? !”
Người làm dọn dẹp xong, lau sạch nền nhà rồi vội vàng trốn vào phòng bếp.
Sáu giờ sáng, đa số người đều còn trong mộng mà Du gia đã bắt đầu tranh chấp rồi.
Tối qua ông cụ Du nhận được điện thoại của bạn già, nói chúc mừng ông kiếm được một nhà chồng tốt cho cháu gái.
Lúc đó ông mới biết, thì ra Du Khuynh chưa cắt đứt với Phó Ký Trầm.
Ông cụ Du nhìn con trai, “Quan hệ lợi hại trong đó, còn cần ba nói cho nghe không? Anh với Cảnh Trạch, rốt cuộc định làm gì!”
Đuối lý.
Du Thiệu Hồng trầm mặc.
Du Cảnh Trạch cũng vậy.
Ông cụ Du thở hắt ra, “Mấy đứa để mặc Du Khuynh tác oai tác quái! Phó Ký Trầm người ta là kẻ không nói tình cảm trong chuyện làm ăn, chẳng lẽ cậu ta không quay đầu đuổi gϊếŧ chúng ta?”
Bọn họ vẫn không lên tiếng, để mặc ông cụ quở trách.
Trước giờ ông cụ Du chưa từng nổi giận như hôm nay.
Ông đã lui về hậu đài từ sớm, đối với công ty cơ bản chẳng hỏi han tới.
Nhưng gần đây, ông bị lửa giận đốt tim.
Nhất là tối qua, mất ngủ cả đêm.
“Thị trường nước giải khát, Đóa Tân đã trở thành nỗi uy hϊếp đối với Lạc Mông chúng ta.”
“Lĩnh vực kỹ thuật, tập đoàn Phó Thị lại bắt đầu định đàn áp chúng ta, chú trọng đầu tư vào xí nghiệp có sức cạnh tranh không kém chúng ta, nhu cầu thị trường lớn như vậy, tiếp sau đây lại muốn chiếm đóng thị trường, Phó Thị bọn họ nào có chút gì nhường nhịn chúng ta chứ?”
“Sợ là, Phó Ký Trầm cắn chặt chẳng buông.”
“Cậu ta với Phùng đổng luôn là đối tác chiến lược, mặc kệ đôi bên căng thẳng cỡ nào cũng chưa từng phá vỡ cục diện thăng bằng của bọn họ. Nên hợp tác thế nào vẫn hợp tác thế ấy.”
Nói xong, ông cụ Du vỗ vỗ ngực.
Cơn giận đó lại trào lên nữa rồi.
“Mấy đứa có từng nghĩ tới, tại sao ông cụ nhà họ Phó dung túng Phó Ký Trầm theo đuổi Du Khuynh không? Đó là bởi vì Phó Ký Trầm chẳng coi chuyện làm ăn như trò đùa. Cho dù có yêu đương cũng đặt lợi ích lên hàng đầu. Luôn giữ đầu óc tỉnh táo bất cứ lúc nào.”
“Nếu Du Khuynh có thể nghĩ cho gia đình giống như vậy, con bé muốn yêu sao thì yêu.”
“Nhưng nó làm được gì chứ!”
Du Cảnh Trạch đứng dậy rót ly nước ấm cho ông cụ.
Ông cụ bị tức thành như vậy, anh ấy cũng có trách nhiệm.
Tương lai, việc làm ăn và sở thích cá nhân chính là một lập thể mâu thuẫn không cách nào hòa hợp với nhau. Vì để Du Khuynh vui vẻ mà anh ấy và ba đúng là đã từ bỏ một vài giới hạn.
Nhưng Phó Ký Trầm thì không.
Ông cụ Du: “Không chỉ mấy đứa, Tần Mặc Lãnh cũng bắt đầu lú lẫn rồi. Ông nội cậu ta suýt chút nữa bị cậu ta tức chết. Đóa Tân kiện Lạc Mông quyền thương hiệu, cậu ta thế vậy mà muốn hòa giải với Phó Ký Trầm.”
Chuyện này, Du Cảnh Trạch có biết.
Cũng hiểu Tần Mặc Lãnh vì sao lại nhượng bước, là vì không muốn để Du Khuynh bị kẹp ở giữa lâm vào thế khó.
Tần Mặc Lãnh đột nhiên có tình người như vậy thật sự khiến anh ấy rửa mắt nhìn.
“Ba đã liên hệ với các cổ đông khác yêu cầu hội đồng đổng sự chất vấn Tần Mặc Lãnh, vì sao coi việc làm ăn như trò đùa, không quan tâm tới lợi ích của công ty, thay đổi thất thường!”
Ông cụ Du uống mấy ngụm nước nóng để nhuận họng.
“Làm được thì cậu ta làm cho tốt, còn không làm được thì bảo cậu ta từ chức!”
Du Thiệu Hồng định nói nhiều thêm hai câu, sau nghĩ tới bệnh huyết áp của ba mình thế là ông ngậm miệng lại.
Điều khiến ông cụ Du tức giận nhất không phải là hòa giải vụ kiện quyền thương hiệu, mà là công ty công nghệ kỹ thuật.
Ông cụ Du lấy gậy gõ lên xấp văn kiện trên bàn trà, “Đừng nói mấy đứa đều không biết, hiện tại Du Khuynh đang giúp tập đoàn Phó Thị đầu tư thu mua công ty công nghệ kỹ thuật. Nó đây là giúp cho đối thủ cạnh tranh của chúng ta, tới đối đầu với chúng ta.”
Nói chuyện liên quan tới con gái, Du Thiệu Hồng kieu kiềm lòng được bèn giải thích đôi câu cho con gái, “Ba, chuyện này đâu thể trách Du Khuynh, đây là hạng mục của đoàn đội công ty con bé nhận. Lấy tiền người ta thì phải làm việc cho người ta. Làm người phải có nguyên tắc, con không thể để con bé làm ra những việc trái ngược với nguyên tắc và lương tâm của mình.”
Ông cụ Du hừ lạnh một tiếng, tức thì tức nhưng không tiếp tục trách mắng Du Khuynh nữa.
Du Khuynh nhất quyết không chịu kết hôn, Phó Ký Trầm có thể kiên trì được bao lâu không nói trước được.
Giờ họ nhường nhịn tập đoàn Phó Thị khắp nơi, đợi tới ngày nào đó Phó Ký Trầm kết hôn với người khác rồi sự thua thiệt của họ chẳng phải chỉ một chút đâu.
Tới lúc đó những cổ đông khác sẽ có ý kiến.
Điều kiêng kỵ nhất trong làm ăn chính là giải quyết công việc theo tình cảm.
Ông cụ Du suy nghĩ xong quyết định: “Đợi Du Khuynh làm xong hạng mục này bảo con bé về gia nhập cổ đông công ty của nhà. Tới lúc đó ba bàn bạc với lão Tần, giải khát Lạc Mông và công nghệ Lạc Mông cứ giao cho Du Khuynh và Tần Mặc Lãnh. Phải để con bé biết Phó Ký Trầm đàn áp chúng ta thế nào, đừng suốt ngày sống trong mộng cho rằng tiền là gió lớn thổi tới!”
Du Cảnh Trạch không đồng ý: “Em ấy thấy làm công việc gì thì để em ấy làm việc đó.”
“Ông biết con đứng về phe em gái, không muốn con bé khó xử giữa nhà chúng ta với Phó Ký Trầm.” Thái độ của ông cụ Du rất kiên quyết :”Không có chuyện tốt đó đâu. Tài sản trong nhà có phần của con bé, hưởng quyền lợi nhất định phải bỏ ra nghĩa vụ tương đương.”
Tất cả tài sản của Du gia ông chia làm ba phần.
Du Cảnh Trạch một nửa, nửa còn lại chia đôi cho Du Khuynh và Du Cảnh Hâm.
Ông không thiên vị ai hết, thậm chí còn xử tệ Du Cảnh Trạch. Chuyện lớn nhỏ trong công ty đa số đều do Du Cảnh Trạch xử lý nên anh ấy được nhiều là lẽ đương nhiên.
Còn hai cô cháu gái ngồi không hưởng lộc, đợi lấy hoa hồng.
Những gia đình có con trai chẳng có ai chia tài sản giống như ông, phần nhiều cho cháu gái của hồi môn xong số tài sản còn lại trong nhà đều thuộc về cháu trai.
Nhưng ông không làm như vậy.
Mấy đứa cháu từ nhỏ ba không thương mẹ không yêu, ông cho chúng tài sản muốn để chúng bất cứ lúc nào cũng kiên cường, có vốn riêng.
Nói tới Du Khuynh không hiểu chuyện, ông càng thấy đau đầu. “Con bé đối với cái nhà này, chẳng có chút cảm tình nào. Đồ sói mắt trắng.”
Du Thiệu Hồng: “Ba, không trách con bé.”
Ông cụ Du nói tiếp, “Ông cũng không trách con bé, chỉ là nói thật. Ban đầu ba nói với con biết bao nhiêu lần, bảo con đừng để Du Khuynh ở nhà họ Lệ, mấy đứa con nhà họ Lệ dạy ra chẳng đứa nào có tình có nghĩa, hai người cậu của Du Khuynh vì nắm quyền công ty mà chém gϊếŧ lẫn nhau.”
Ông lắc lắc đầu, không nói nhiều nữa.
Nói ra sẽ mất hứng.
Du Thiệu Hồng không phải chưa từng nghĩ tới năm Du Khuynh ba bốn tuổi đón cô tới Bắc Kinh. Nhưng nhà ngoại Du Khuynh không nỡ, nghe nói ông muốn đón Du Khuynh trở về còn chảy nước mắt trước mặt ông.
Ông đối diện với người già, biết nói gì được nữa?
Ông hiểu suy nghĩ của bà ngoại Du Khuynh, bà lo lắng ông tái hôn không có người thương Du Khuynh.
Du Thiệu Hồng nhìn ông cụ Du, “Ba, Du Khuynh ích kỷ thì đúng là có ích kỷ một chút.”
Có lúc không tim không phổi, chẳng có chút tình người.
“Nhưng bụng dạ con bé rất lương thiện, con bé cũng đang dần thay đổi. Chúng ta phải cho con bé chút thời gian. Tính cách của con bé nuôi dưỡng hơn hai mươi năm đâu thể thay đổi trong một sớm một chiều được.”
Ông cụ Du: “Nhưng đối thủ cạnh tranh không cho chúng ta thời gian.”
Du Thiệu Hồng há miệng, chẳng còn sức để phản bác.
Bên ngoài, ánh nắng ban mai chói lọi, trời sáng rồi.
--
Giờ uống trà.
Du Khuynh vừa rót cà phê trở về chỗ ngồi thì trong văn phòng đón một vị khách không mời mà đến.
Buổi sáng ngang qua văn phòng của ba cô thấy người không ở đấy.
Lúc này là giờ làm việc, Du Cảnh Trạch tới tìm cô.
Tính nhạy cảm của nghề nghiệp cho biết có liên quan tới việc tối qua Phó Ký Trầm khoa trương công khai cô.
“Du tổng, đã lâu không gặp.”
Du Cảnh Trạch đóng cửa lại, âm thanh hỗn tạp bên ngoài bị ngăn cách.
Anh ấy vắt áo khoác lên lưng ghế, “Lửa xém cháy lông mày rồi mà em còn nhàn rỗi nhâm nhi cà phê, ăn bánh quy.”
Du Khuynh nhai kỹ nuốt chậm, uống thêm một ngụm cà phê, “Chân mày em là xăm lên, không sợ cháy.”
Du Cảnh Trạch: “......”
Du Khuynh rút một tờ khăn giấy lau tay, “Ông nội tìm anh với ba tính sổ à?”
“Em nói xem?” Du Cảnh Trạch hỏi ngược lại.
Kết quả này nằm trong dự đoán của Du Khuynh.
Giữa cô với Phó Ký Trầm, không đơn thuần chỉ là chuyện yêu hay không yêu mà còn liên đới tới lợi ích của hai nhà.
“Tần Mặc Lãnh cũng khó tránh khỏi bị chất vấn.” Du Cảnh Trạch thông báo tính nghiêm trọng của sự việc đúng như thật.
Du Khuynh chậm rãi lau sạch ngón tay. Hiện tại cô thành người có tội lớn nhất rồi.
Trong đĩa còn lại hai miếng bánh quy, cô đẩy tới trước mặt Du Cảnh Trạch.
Du Cảnh Trạch không ăn đồ ngọt, nhất là loại bánh quy ngọt trong đắng này. Anh ấy đẩy đĩa tới trước mặt ba con mèo thần tài, chuyển chỗ con mèo để chúng ngồi vây quanh chiếc đĩa.
Du Khuynh ngước mắt nhìn anh ấy, “Ông bảo anh truyền lời gì cho em?”
“Hoàn thành hạng mục này xong thì về công ty. Cùng quản lý giải khát Lạc Mông và công nghệ Lạc Mông với Tần Mặc Lãnh, ngoài ra cho em quản lý bộ phận pháp vụ.”
Du Cảnh Trạch sợ cô nổi giận, tới lúc đó trực tiếp khai chiến với ông nội, “Nếu em thật sự không muốn về thì đợi một thời gian nữa hãy tìm ông nói chuyện, đợi ông bớt giận đã.”
“Được. Em về.”
Tay Du Cảnh Trạch khựng lại, không dám tin tưởng.
Nhìn cô chằm chằm.
Vẻ mặt cô nghiêm túc, ánh mắt bình thường không giống như đang nói đùa.
“Tự nhiên nghĩ thoáng như vậy?”
“Tại sao nghĩ không thoáng chứ?”
Trong lòng Du Cảnh Trạch vẫn còn lo lắng, “Em đừng ép buộc bản thân.”
“Em là loại người đó à?”
Du Khuynh lại nhón thêm một miếng bánh quy ăn.
Đây là bữa sáng của cô.
Bận cả buổi sáng, đợi tới lúc đứng dậy tới nhà ăn thì đã qua giờ cơm sáng rồi.
Du Cảnh Trạch: “Sao đột nhiên nghĩ thông rồi?”
“Đây không phải là vấn đề nghĩ thoáng hay không thoáng, chỉ cần đừng ép em kết hôn, chuyện gì em cũng đồng ý hết. Anh cũng biết, xưa giờ em luôn đứng về phía lợi ích.”
Hôm qua vợ Triệu Thụ Quần tới đây càng gõ vang hồi chuông cảnh báo trong cô.
Một khi bỏ ra tình cảm từ bỏ tự do, thứ đổi lại tuyệt đối không phải là thiên trường địa cửu.
Phó Cảnh Trạch xác định thêm lần nữa, “Nghĩ kỹ rồi?”
Du Khuynh gật đầu: “Phó Ký Trầm cho em tiền, em có thể một lòng một dạ giải quyết khó khăn của anh ấy, càng đừng nói là vì chia sẻ gánh nặng với anh (PCT).”
Vốn dĩ lúc về nước, cô đã có dự tính này rồi.
Nếu một mình Cá Tinh bận trở tay không kịp, cô bằng lòng bỏ ra một phần tinh lực giúp anh.
Nào biết ông nội nhất quyết bắt cô kết hôn, ầm ĩ tới khiến mọi người không vui.
“Ban đầu chọn làm luật sư giải quyết tranh chấp bằng phương pháp thay thế, theo chân đoàn đội làm mua bán và sáp nhập xuyên biên giới, làm IPO (1), làm hoán đổi quyền sở hữu chứng khoán. Chẳng phải là vì muốn tích góp kinh nghiệm giúp công ty của mình ư.”
Du Cảnh Trạch kinh ngạc không thôi.
Anh ấy càng lúc càng cảm thấy, bản thân chẳng hiểu Du Khuynh chút nào.
Rõ ràng, ở trong nhà anh ấy là người ở chung với cô trong thời gian dài nhất.
Du Khuynh nới tới xưa kia: “Lúc đó mỗi một hạng mục kết thúc em đều kiểm điểm bản thân, sẽ viết lên mấy vạn chữ những điều mình trải nghiệm được, sau đó hỏi ngược bản thân nếu sau này công ty gia đình tiến vào lĩnh vực này nên khai thác điểm mạnh tránh điểm yếu thế nào. Đồng thời nên làm thế nào để khiến các bộ phận thậm chí các xí nghiệp hợp tác liên kết chặt chẽ với nhau.”
Có lúc viết cả đêm.
Mệt tới muốn nứt óc ra.
“Em chỉ dựa vào việc mua sắm để xoa dịu.”
Du Cảnh Trạch: “Ừm, biết rồi. Ý em nói em là máy rút tiền có nội hàm chứ gì.”
Du Khuynh: “......”
Đùa giỡn hai câu, Du Cảnh Trạch trở lại chuyện chính, “Tới lúc đó em sẽ đứng trên cùng chiến tuyến với Tần Mặc Lãnh, mà đối thủ là Phó Ký Trầm.”
Đương nhiên Du Khuynh hiểu rõ.
Như vậy mới yên lòng, đồng thời có thể đi càng lâu bền hơn.
“Em với Tần Mặc Lãnh đối phó với anh ấy và Phùng Mạch. Bọn em đứng ở thế không thể cùng tồn tại, cố gắng đạt được điều mình muốn.”
= = = = = =
Chú thích:
(1) IPO: viết tắt theo tiếng Anh Initial Public Offering, là việc chào bán chứng khoán lần đầu tiên ra công chúng.