Chương 37

Phó Ký Trầm nhìn chằm chằm Du Khuynh, áo khoác màu hồng xám khói có vài phần rạng ngời rực rỡ dưới ánh mặt trời, tôn lên khóe mắt xinh đẹp của cô.

Mấy câu nói lên án logic mạnh mẽ đó của cô chọc cho lòng anh vụn vỡ.

Câu ‘em chẳng còn anh nữa’ vào tối qua đã bắt đầu rạn nứt bảy tám phần.

“Du Khuynh.”

“Hửm, anh nói đi.”

Du Khuynh chẳng uống hết trà chanh, cô giữ lại nửa bình.

Phó Ký Trầm không nói không rằng bỗng kéo cô vào lòng cúi đầu định ngậm môi cô, Du Khuynh nghiêng mặt đi nhét miệng bình đồ uống vào miệng anh.

Phó Ký Trầm: “……”

Cô tạm thời không muốn hôn, anh cũng chẳng cưỡng cầu.

Nếu muốn thân thiết, cô không bao giờ làm bộ làm tịch.

Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, Phó Ký Trầm đưa ra quyết định, “Chúng ta vẫn chung sống với nhau theo cách thức trước kia, anh không tạo bất kỳ sự ràng buộc nào cho em. Không nói chuyện hôn nhân tình cảm.”

Du Khuynh vặn nắp bình, dùng ánh mắt bán tín bán nghi đánh giá anh.

Phó Ký Trầm không phải không có điều kiện, “Có điều em phải coi anh là bạn trai em. Thích hợp dẫn anh xuất hiện ở nhà em để gia đình em biết Tần Mặc Lãnh chẳng có cơ hội nào.”

Chẳng đợi cô phản bác, anh cũng cưỡng từ đoạt lý một lần, “Coi như là bồi thường cho anh.”

“Bồi thường cho anh?”

“Ừm. Tối qua em thu móc khóa tặng anh lại, anh chẳng còn cách nào nhìn vật nhớ người. Anh không thể tha thứ.”

Du Khuynh: “……”

Phó Ký Trầm thôi nói đùa, “Anh không biết giữa chúng ta có thể đi được bao lâu, anh cố gắng trước khi đi hết con đường này có thể khiến em bằng lòng thử đi đầu tư sản phẩm rủi ro tình cảm hôn nhân của anh và em.”

Du Khuynh nghịch chai đồ uống trong tay, văn ra rồi đóng trở lại.

Cô nhìn anh, “Tóm lại anh chính là quyết tâm giữ chặt em không cho người khác cắp đi, để bản thân đem cá nhỏ phơi khô ăn.”

“……”

Phó Ký Trầm thấy tâm trạng cô đã buông lỏng, anh cúi đầu hôn cô lần nữa.

Lần này cô không tránh đi nữa.

Du Khuynh: “Hai giây, đừng có được nước lấn tới.”

Phó Ký Trầm ngậm môi trên của cô hôn một cái, sau đó mυ"ŧ môi dưới một cái.

Cửa phòng ‘cộc cộc’ vang hai tiếng, là phục vụ đưa cơm tới.

Phó Ký Trầm buông Du Khuynh ra, hai người ngồi trở lại trước bàn ăn.

Du Khuynh chống cằm nhìn chằm chằm bình hoa hồng trên bàn.

Mâu thuẫn giữa cô và Phó Ký Trầm tạm thời được giải quyết.

Nhưng cô đã đồng ý với ông cụ Phó sẽ cắt đứt với Phó Ký Trầm rồi. Giờ cô làm hòa với Phó Ký Trầm, nếu giấu ông cụ thì không phúc hậu lắm.

Cô nhìn hoa hồng chăm chú.

Phó Ký Trầm nhìn cô.

Du Khuynh xoay mặt chạm phải ánh mắt của anh.

“Anh nhìn em chằm chằm làm gì, đâu phải chưa từng nhìn lần nào.”

Phó Ký Trầm: “Lần đầu tiên yêu đương, cuối cùng có bạn gái rồi, căng thẳng kích động, không được à?”

Du Khuynh cạn lời.

Nghiền ngẫm kỹ lời anh, cô bật cười không thành tiếng.

Mặt dày.

Cô cầm một cây đũa của mình đổi với một cây của anh.

“Lại hợp thành một đôi cùng nhau sống qua ngày tháng rồi. Không biết ngày tháng lần này có thể trải qua được mấy tháng. Có điều mặc kệ bao lâu, hy vọng nhịp chân thống nhất cùng vui vẻ tiến về phía trước.”

Chuyện riêng dừng ở đây, Du Khuynh lấy hợp đồng trong túi xách ra, “Nè, cho anh xem qua, đợi ăn cơm xong đi tới văn phòng của anh làm thủ tục giao nhận cho em.”

Phó Ký Trầm xem xong khép hợp đồng đặt sang bên cạnh.

Cô một khi bắt đầu làm việc lên thì luôn vô tình, cho dù là anh cũng chưa từng lấy thẳng được hợp đồng từ trong tay cô.

Ăn cơm xong, giao nhận hợp đồng hoàn thành, Du Khuynh vội vàng về công ty.

Văn phòng yên tĩnh trở lại.

Khóe miệng hãy còn độ ấm môi cô để lại.

Trước khi đi, cô cho anh một cái hôn rất qua quýt.

Phó Ký Trầm scan hợp đồng rồi gọi Phan Chính vào đưa hợp đồng giấy cho Phan Chính bảo quản.

Phan Chính ngạc nhiên trước hiệu suất của Du Khuynh đồng thời khó tránh khỏi lo lắng: “Bên Kiều Hàn chắc không chịu dàn hòa đâu. Quyền điều khiển tiếp sau đây mới khiến luật sư Du đau đầu nhất.”

“Nếu có thể dễ dàng giải quyết thì tôi chẳng cho cô ấy nhiều tiền như vậy.” Phó Ký Trầm móc từng tấm thẻ cửa lên móc chìa khóa.

Phan Chính liếc móc chìa khóa đó. Xem ra làm hòa rồi, móc chìa khóa lại đòi về được rồi.

“Phó tổng, bảy giờ tối có bữa cơm với chủ tịch Khâu. Người đi không ít, nghe giọng điệu của chủ tịch Khâu là muốn giới thiệu một người bạn cho anh quen biết, con gái của Phùng đổng.”

Nói trắng ra chính là thiên kim của đổng sự trưởng ngân hàng nhìn trúng Phó Ký Trầm.

Nhờ chủ tịch Khâu làm mối.

Ông chủ khá là có duyên với con gái của chủ tịch ngân hàng. Giờ lại tới thêm một người nữa.

“Phó tổng, anh đi không?”

“Tại sao không đi?” Phó Ký Trầm cất giọng thong thả.

Anh cất móc chìa khóa, “Tôi đang đi giục khoản tiền vay của bọn họ đây.”

Phan Chính: “Có thể họ muốn dùng khoản vay hơn một trăm triệu này thăm dò thái độ của anh. Xem anh có suy nghĩ tới việc liên hôn với con gái của nhà Phùng đổng không.”

Nếu chỉ đơn thuần nói từ góc độ lợi ích, hai nhà kết hợp, cả hai đều có lợi.

Đây cũng là nguyên do tại sao Phùng đổng có mắt cao hơn đầu lại hạ thấp bản thân chủ động ném ra một nhánh ô-liu.

“Chủ tịch Khâu nói, đây là bữa cơm riêng tư.” Ý ở ngoài lời là không mang theo cấp dưới chẳng quan trọng, chỉ để một mình ông chủ tới nơi hẹn.

Phan Chính hỏi dò, “Có cần tôi tìm cái cớ để đi với anh không?”

“Không cần.”

Buổi chiều, bận xong công việc trong tay, Phó Ký Trầm tới văn phòng đổng sự trưởng trên lầu.

Phó đổng vừa về công tư không lâu, tách trà còn chưa uống xong.

Phó Ký Trầm đi thẳng vào vấn đề, “Ba nhờ chủ tịch Khâu giới thiệu đối tượng coi mắt cho con ạ?”

Mặt Phó đổng đẩy vẻ mờ mịt: “Đâu có. Sao thế? Lão Khâu định làm ông tơ à?”

“Vâng.” Phó Ký Trầm nói: “Con gái của nhà Phùng đổng.”

Phó đổng khuyên giải anh, “Cho nên con đừng cam chịu nữa, cho dù Du Khuynh vứt bỏ con thì vẫn có người bằng lòng gả cho con mà.”

“…… Con với Du Khuynh làm lành với nhau rồi.”

Du đổng chậm rãi gật đầu, “Chúc mừng.”

Cuộc nói chuyện giữa cha con hai người xưa giờ luôn đơn giản.

Phó Ký Trầm ngồi ở văn phòng ba mình chốc lát, hai người chẳng nói câu nào, anh yên tĩnh uống ly cà phê.

Phó đổng nhớ tới chuyện tiệc rượu, “Buổi sáng Lý Thanh Viễn đích thân tới đưa thϊếp mời cho ba. Con thay ba đi đi. Tiệc rượu của Lý Thanh Viễn, nhà Du Khuynh nhất định sẽ tới đầy đủ.”

Phó Ký Trầm nghĩ ngợi, “Ba cũng tới luôn đi, đến lúc đó dẫn mẹ con cùng tới. Con muốn giới thiệu Du Khuynh cho mẹ quen biết. Hai người đều thích nước hoa, chắc sẽ có đề tài để nói.”

Phó đổng nhíu mày, “Du Khuynh cũng thích nước hoa à? Con còn muốn giới thiệu con bé cho mẹ con biết mặt? Con xác định con muốn làm như vậy chứ?”

“Sao thế ạ?”

Vừa nhắc tới nước hoa Du đổng lại đau đầu, “Lỡ như, nước hoa Du Khuynh sưu tập được mà mẹ con không có, mẫu mẹ con có Du Khuynh lại không có. Con từng nghĩ tới hậu quả chưa?”

Phó Ký Trầm im lặng nhìn ba mình.

Phó đổng thở dài: “Vậy sau này hai cha con chúng ta phải đi khắp thế giới tìm nước hoa cho họ rồi. Nếu tìm không được thì hai cha con chúng ta đừng về nhà nữa.”

Phó Ký Trầm: “……”

Phó đổng nhớ tới mấy năm trước, ông đưa vợ tới buổi tụ tập của bạn bè, kết quả trong lúc trò chuyện nói tới một mẫu nước hoa, bà xã phát hiện bà không có.

Sau khi về nhà lập tức nói với ông, nói bà rất muốn có nó.

Ông chẳng để trong lòng, còn nói bà vài câu.

Sau đó, bà xã rơi nước mắt.

Ông cảm thấy kinh ngạc hỏi không khỏe chỗ nào đúng không.

Bà xã nói: Chẳng có chỗ nào không khỏe, chỉ là đang vắt nước ở trong não bị úng trước lúc kết hôn ra thôi.

Ý ở ngoài lời là, mỗi từ đều thể hiện rõ hối hận khi kết hôn với ông rồi.

Ông phải nhờ vả người ta, tốn không ít công sức tìm được mỗi mẫu một bình cho bà.

“Ký Trầm à, nghĩ kỹ lại đi. Nếu con muốn đạp lên vết xe đổ của ba, ba không cản con. Nhưng con đừng kéo ba xuống nước.”

Phó Ký Trầm đáp chẳng chút do dự, “Nếu tới lúc họ đều muốn nước hoa thật, ba ra tiền, con ra sức.”

Sắp tới giờ rồi, anh còn phải nhanh tới buổi hẹn nữa.

Đặt ly cà phê xuống, “Ba, ba bận đi. Đừng quên nhé, đưa mẹ con tới tiệc rượu cùng.”

“Ký Trầm, con đợi chút.” Phó đổng gọi con trai lại.

Phó Ký Trầm đi tới cửa xoay người trở lại, “Còn có chuyện gì ạ?”

Phó đổng: “Ông nội con cho rằng Du Khuynh cắt đứt với con rồi, giờ hai đứa nói làm lành là làm lành, phía ông nội con, con cũng phải giải thích rõ với ông, lỡ như ông không biết chuyện lại nhờ bạn bè giới thiệu đối tượng cho con thì không ổn lắm đâu, đối với ai cũng là không tôn trọng.”

“Chuyện này ba không cần lo lắng, Du Khuynh sẽ xử lý ổn thỏa.”

--

Năm giờ, sắc trời xâm xẩm tối.

Du Khuynh dọn dẹp bàn chuẩn bị tan tầm.

Hẹn ông cụ Phó gặp mặt uống cà phê.

Vốn cô định tìm quán cà phê gần nhà ông cụ Phó để khỏi mất công khiến ông cụ chạy đi chạy lại, kết quả ông cụ Phó thông cảm cho cô tan tầm kẹt xe bèn chọn quán cà phê lần trước làm nơi gặp mặt.

Sợ mang tới phiền phức cho Phó Ký Trầm, cô quyết định thẳng thắn nói chuyện với ông cụ Phó.

Tắt máy tính, Du Khuynh gõ gõ đầu của mấy con mèo thần tài, chúng nó vẫn còn úp mặt vào tường kiểm điểm, cô đổi thứ tự của ba con mèo nhưng vẫn để chúng tiếp tục kiểm điểm.

Đeo túi lên, khóa cửa ra về.

Hôm nay ông cụ Phó cũng tới từ sớm, chiều chẳng có việc gì làm ông bèn tới thẳng đây luôn.

Ông không biết hôm nay Du Khuynh tìm ông là vì chuyện gì.

Có thể là muốn nói rõ với ông giữa cô và Phó Ký Trầm đã cắt đứt rồi.

Tối qua, mấy lời của cháu trai nói ở nhà ông.

Từng chữ từng chữ đâm vào nỗi áy náy của ông.

Khi ấy ông muốn nói vài câu giải thích nhưng nói không nên lời.

“Ông nội Phó, lại khiến ông đợi lâu rồi.” Du Khuynh đặt túi xách và áo khoác ngoài sang một bên rồi ngồi xuống.

“Không sao.” Ông cụ Phó cũng không muốn chậm trễ thời gian của cô, luật sư luôn rất bận rộn, “Có chuyện gì cháu cứ việc nói thẳng.”

Hai tay Du Khuynh đan vào nhau, cô ngồi thẳng giống như lúc nhỏ đi học vậy.

“Ông nội, con với Phó Ký Trầm làm lành rồi.”

“Ông là trưởng bối của bọn con lại quan tâm chuyện phân hợp của chúng con, hy vọng chúng con ở bên nhau như vậy. Hiện tại chúng con quyết định tôn trọng suy nghĩ của ông, nắm tay nhau tiếp tục đi về phía trước.”

“Hy vọng chia sẻ niềm vui này với ông.”

Ông cụ Phó: “……”

Không biết nên vui mừng hay nên vỡ tim đây.

Chỉ là mấy lời này đó mà, nghe thì cảm thấy là vì ông nên bọn nó mới quyết định ở bên nhau.

Du Khuynh nói tiếp: “Ông nội, tối qua gặp mặt ông xong, sau khi về nhà con cũng nghiêm túc kiểm điểm bản thân. Kết quả phát hiện con tổn thương Phó Ký Trầm rồi.”

“Giữa con với anh ấy, con không thể vì nguyện vọng của người khác mà muốn chia tay với anh ấy, đây là rất không tôn trọng anh ấy. Chia tay, con phải thương lượng với anh ấy mới được.”

“Lấy một ví dụ không thích đáng đi, giống như việc ký hợp đồng, nếu đôi bên muốn giải trừ hợp đồng thì đôi bên cần phải bàn bạc giải quyết, đơn phương giải trừ hợp đồng là vi phạm hợp đồng.”

Ông cụ Phó nói không lại cô, hiện tại ông chỉ muốn biết, “Vậy con và Ký Trầm, hai đứa định khi nào kết hôn hả?”

Du Khuynh đáp đúng sự thật: “Chẳng có dự định này. Chúng con vẫn chiếu theo phương thức ở chung của chúng con.”

Ông cụ Phó: “Tật chơi đùa của mấy đứa vẫn không đổi?”

Du Khuynh sớm đã làm tâm lý chuẩn bị rồi, “Ông nội, nếu tranh luận thì con không nói nữa, con chỉ nói suy nghĩ trong lòng con thôi.”

Tuy trong lòng ông cụ Phó không vui nhưng trên mặt vẫn duy trì bình thản, “Ừm, con nói đi, ông đang muốn nghe thử xem.”

Du Khuynh: “Nói văn vẻ một chút, con cũng hy vọng con có may mắn đó, giữa con và Phó Ký Trầm có thể giống như ông với bà nội vậy. Rất nhiều rất rất rất nhiều năm về sau vẫn là người một nhà. Còn có thể đấu võ mồm, còn có thể tranh cãi với nhau.”

“Nhưng hiện tại con vẫn chưa cảm thấy ai có thể khiến con mạo hiểm một lần, cho dù tán gia bại sản con cũng bằng lòng. Con với Phó Ký Trầm chẳng qua chỉ mới ở bên nhau hơn ba tháng thôi.”

“Phó Ký Trầm nói với con rồi, nếu chúng con kết hôn sẽ ký hợp đồng trước hôn nhân, nếu anh ấy đề nghị ly hôn thì tài sản thuộc về con, con không lỗ. Nhưng đối với con mà nói, thứ con không thiếu chính là tiền ạ.”

“Ông nội, trừ phần tri thức chuyên ngành này của con ra, con chỉ còn lại tiền là nghèo thật. Cho nên con rất thích công việc của con, bởi vì đây là chút tài sản quý báu ít ỏi mà con có được.”

Ông cụ Phó im lặng hồi lâu, ông hiểu rồi. Nói nhiều thêm nữa cũng chỉ thêm thừa.

“Thế thì hy vọng, rất nhiều rất rất nhiều năm về sau, con với Phó Ký Trầm ngồi ở đây có thể ôn lại chuyện thời trẻ của hai đứa khiến người ta…… tức tới nghiến răng nghiến lợi cỡ nào.”

Du Khuynh phì cười: “Mượn lời may mắn của ông. Cũng cám ơn lời chúc phúc của ông nội.”

Lại ngồi thêm một lúc, lái xe của ông cụ Phó tới.

Du Khuynh ra khỏi quán cà phê thì nhận được tin nhắn của Phó Ký Trầm :[Buổi tối có xã giao, có người muốn giới thiệu xem mắt cho anh, con gái Phùng đổng tên Phùng Mạch. Bởi vì có liên quan tới hợp tác và khoản vay, anh phải đi một chuyến. Chủ yếu là tranh một cái danh phận cho anh, để người ta biết anh yêu đương rồi, mối tình đầu tên là Du Khuynh.]