Chương 24

Du Khuynh không nhìn thấy trên tấm card đó viết gì, Phó Ký Trầm xem xong thì xé vụn vứt vào thùng rác.

Cô nhìn tên sách mà không nhịn được cười.

“Ai mà độc địa như vậy chứ?”

Nói xong lại bất giác ngộ ra.

Tám phần là Tần Mặc Lãnh rồi.

Có điều cô chỉ vờ như không biết.

“Để em cầm sách giúp anh, hôm nay em làm chân chạy cho anh.”

Cô duỗi tay ra.

Phó Ký Trầm đặt ví tiền và móc chìa khóa cùng với điện thoại của mình vào tay cô, anh cầm mấy quyển sách đó đi vào thang máy.

Du Khuynh nối gót theo sau, ngó mấy quyển sách đó hỏi anh bằng giọng điềm nhiên như không: “Sao lại có người gửi loại sách này cho anh? Là bởi vì anh không nói với bạn anh, anh có vợ chưa cưới rồi nên họ mới giở trò xấu?”

“Không để tên. Thời buổi này người nhàn rỗi khá là nhiều.”

Phó Lý Trầm lại nhìn tên của mấy quyển sách đó lần nữa, Tần Mặc Lãnh lấy hình thức này để nói với anh, sớm muộn gì Du Khuynh cũng phải trở về kết hôn liên hôn.

“Em nói xem mấy quyển sách này có tới phiên anh dùng không?” Anh đột nhiên mở miệng hỏi một cách sâu xa.

Du Khuynh chớp mắt, cười, “Khẳng định là không dùng tới rồi. Mối tình đầu của anh còn giữ nguyên đó nữa mà, không yêu đương thì lấy đâu ra chuyện thất tình? Anh nói xem, Phó tổng.”

Phó Ký Trầm ‘ừm’ một tiếng. Cô lúc nào cũng đáp kín kẽ không một sơ hở.

Có điều ba quyển sách trong tay vừa là quả bom không hẹn giờ vừa là hồi chuông cảnh tỉnh.

Nếu ngày nào đó nhà họ Du và nhà họ Tần tuyên bố tin kết hôn với bên ngoài, thì giữa anh và Du Khuynh căn bản chẳng còn đường để quay đầu.

Ngồi vào xe, Du Khuynh bắt đầu xem quyển «200 Câu Chuyện Vực Dậy Ý Chí Đàn Ông Thất Tình Cần Phải Đọc» một cách say sưa.

Ánh mắt của Phó Ký Trầm quét đi quét lại trên người cô không dưới mười tám lần, nhưng cô chẳng phản ứng lại cái nào.

Anh tìm lời để nói, “Chẳng phải Tiêu Dĩ Lâm nói sẽ viết thư xin lỗi em sao?”

Du Khuynh lật trang sách, khóe môi cong lên thành nụ cười.

Chốc lát sau mới đáp: “Ừm. Sao thế?”

Phó Ký Trầm: “Viết thư xin lỗi em rồi à?”

Du Khuy gật gật đầu.

“Viết rồi thì tốt.” Phó Ký Trầm mượn cơ hội này: “Phạm lỗi không quan trọng, là người chứ không phải thần thánh, chẳng có người nào cả đời không phạm lỗi một lần. Quan trọng là sau khi phạm lỗi biết ăn năn hối cải.”

Anh nắm gáy cô ra sức lắc mạnh, “Luật sư Du, em nói xem?”

Du Khuynh bỗng nghiêng mắt nhìn chằm chằm anh, những lời vừa rồi của anh là đang ám thị cô, thẳng thắn sẽ được khoan hồng.

Cô lái chủ đề đi, “Anh không nhắc suýt chút nữa là em quên mất, kỹ năng ngôn ngữ của Tiêu Dĩ Lâm không được, cô ấy không phân biệt được ‘của được một cách’ (1), dùng sai hết mấy chỗ rồi, em phải nói với cô ta một tiếng mới được để cô ta sửa hết mấy bản điện tử đã sao chép gửi đi cho các bộ phận.”

Phó Ký Trầm: “……”

Anh đẩy mặt cô đi, “Đọc tiếp sách của em đi.”

Anh đang tìm đủ mọi cách cho Du Khuynh cơ hội thẳng thắn mọi chuyện.

Nhưng lần nào, Du Khuynh cũng dầu muối không ăn.

Xe hơi lần nữa đi ngang qua tòa cao ốc tổng bộ ngân hàng.

Du Khuynh đang tập trung xem sách nên không chú ý tới xe đã lái tới đâu rồi.

Xe hơi nhanh chóng vượt ngang khỏi tòa cao ốc.

Cả buổi tối Du Khuynh đều ôm quyển sách «200 Câu Chuyện Vực Dậy Ý Chí Đàn Ông Thất Tình Cần Phải Đọc» đó đọc.

Đến cả cơm tối cũng không ăn.

Quên ăn quên ngủ.

Phó Ký Trầm đem hai quyển sách còn lại vào thư phòng, đặt song song bên máy tính để chúng nó từng giây từng phút nhắc nhở bản thân, bóc trần thân phận của Du Khuynh là chuyện vô cùng cấp bách.

Nhưng một khi lựa chọn phương thức và trường hợp để vạch trần không đúng, giữa anh và Du Khuynh sẽ sinh ra khoảng cách chẳng còn được như trước kia nữa.

Phó Ký Trầm chẳng làm gì cả mà chỉ ngồi yên đó một lúc lâu.

Điện thoại của Tần Mặc Lãnh như hẹn vang lên.

“Phó tổng, nhận được sách chưa?”

“Nhận được rồi, còn chưa kịp cảm ơn Tần tổng, khiến anh lãng phí rồi. Đúng lúc tôi đang đọc nó đây, giống như những gì anh nói nội dung đúng là không tệ. Anh đọc tới trang nào rồi?”

“……”

Tần Mặc Lạnh bị sặc khói thuốc, anh ta dụi tắt điếu thuốc mới rít được mấy cái.

“Tần tổng, thất lễ rồi, tôi phải đọc sách tiếp đây.”

Điện thoại bị cắt đứt.

Tần Mặc Lãnh cười lạnh một tiếng, ném điện thoại lên bàn rồi tiếp tục ghi chú.

Trong phòng bao khói thuốc lượn lờ, bên bàn đánh bài cười hi ha không ngớt.

Ánh đèn mờ tối, tiếng ồn ào dồn dập bên tai nhưng chẳng hề ảnh hưởng tới sự cặm cụi của anh ta.

Du Cảnh Trạch vừa tới hội sở, đi vào thì nhìn thấy bộ dáng chăm chỉ của Tần Mặc Lãnh. Anh ấy cầm quyển sách lên nhìn bìa ngoài, «Kỹ Xảo Nhỏ Để Nhanh Chóng Thoát Ế».

“Tần Mặc Lãnh, cậu có bệnh à?”

Tần Mặc Lãnh ghi chú lại mấy chương vừa xem xong rồi ném bút lên bàn trà, độ đàn hồi lớn, cây bút dạ quang màu xanh rơi xuống đất.

Anh ta ngả về sau, uể oải dựa vào sô pha, “Tôi lấy thuốc trị đúng bệnh. Kiểu người như em gái anh, anh còn không hiểu sao? Ra chiêu theo lẽ thường với cô ấy, dùng IQ lẫn EQ có tám đời cũng không theo đuổi được cô ấy. Ở trước mặt cô ấy, chỉ có thể hạ thấp trí thông minh đi.”

Du Cảnh Trạch đả kích anh ta không chút lưu tình: “Cậu đây không phải giảm thấp trí thông minh, mà là có chướng ngại về trí thông minh.”

Tần Mặc Lãnh chẳng tức giận, ngược lại còn cười, “Đầu óc của đàn ông là dùng để làm ăn kiếm tiền, còn tấm lòng dùng để theo đuổi phụ nữ. Anh cảm thấy tôi ấu trĩ, thật ra kiểu tôi đây gọi là tình cảm trong sáng.”

Du Cảnh Trạch: “……”

Anh ấy cực lực khống chế bản thân để không chửi thề.

Hôm nay anh ấy tới không phải để chửi bới với Tần Mặc Lãnh.

“Phó Ký Trầm từ bỏ đấu thầu miếng đất kia rồi, cậu nghe nói chưa?”

Tần Mặc Lãnh vớ quyển sách lên xem tiếp. “Ừm. Chắc là Du Khuynh phân tích mặt lợi hại cho anh ta để anh ta thay đổi chủ ý rồi. Chứ không với tính cách của Phó Ký Trầm sao có thể từ bỏ dễ dàng chứ. Cô vợ như vậy, anh nói xem ai mà không muốn có?”

“Nếu cậu đơn thuần muốn phân cao thấp với Phó Ký Trầm mới kết hôn với Du Khuynh, tôi khuyên cậu nên thu tay nhân lúc còn sớm. Còn không tôi sẽ là người đầu tiên không tha cho cậu.”

Anh ấy nhắc nhở Tần Mặc Lãnh: “Đừng cảm thấy tôi nể giao tình hai nhà mà không dám trở mặt với cậu. Cậu chớ quên, tôi còn có một người em rể, chỉ cần tôi mở miệng cậu ấy vẫn sẽ cho mặt mũi, tẩn cậu bán sống bán chết như thường.”

“Du Cảnh Trạch, anh có thể yên lặng một chút không? Tôi đang trên đường cố gắng trở thành một người em rể còn lại của anh, mời anh đừng làm hòn đá cản chân, OK?” Nói xong, Tần Mặc Lãnh đứng dậy nhặt cây bút dạ quang màu xanh rơi trên đất lên, bắt đầu đánh dấu ghi chú.

“Nếu cậu muốn tập trung xem thì về nhà mà xem.”

“Vậy không được, thời đại đơn thuần của tôi, cần mọi người làm chứng.”

“……”

--

Hơn mười một giờ khuya, Phó Ký Trầm bận xong về phòng ngủ.

Du Khuynh còn chưa ngủ mà nằm sấp trên giường đọc sách. Cô tắm xong từ sớm, mái tóc dài nửa khô được búi thành một củ tỏi cao cao.

Mặc một chiếc váy ngủ lộ lưng màu xanh nước biển.

Váy ngủ chất liệu tơ lụa màu xanh nước biển trông càng dịu mát hơn chiếc váy ngủ hai dây màu đen hôm trước.

Váy hai dây màu đen là lộ nửa lưng, chiếc váy màu xanh nước biển này xẻ chữ V lộ toàn bộ phần lưng.

Phơi bày toàn bộ phần lưng và chiếc cổ kiêu ngạo của cô ra trước mặt anh.

Phó Ký Trầm đi tới bên giường liếc nhìn quyển sách trước mặt cô, vẫn là quyển sách Tần Mặc Lãnh mua, cô đọc say sưa.

Nể mặt chiếc váy ngủ tối nay cô mặc, Phó Ký Trầm không tính toán với cô.

Anh ngồi bên mép giường cúi đầu hôn xuống giữa eo cô.

Du Khuynh chưa phản ứng, lực chú ý đặt hết vào trong sách.

Phó Ký Trầm thấy cô còn nhìn chằm chằm quyển sách, “Bấy nhiêu là đủ rồi, cúi gần như vậy dễ bị hỏng mắt đấy.”

“Ồ.” Du Khuynh lật tiếp thêm một trang. Lần đầu tiên cô đọc sách thuộc thể loại này nên cảm thấy khá thú vị, cầm lên là bỏ xuống không được. “Giúp em cái, lấy điện thoại tới cho em, cám ơn.”

Phó Ký Trầm hôn phần lưng cô, “Điện thoại ở đâu.”

“Không biết.”

Cả buổi tối chỉ lo đọc sách, chẳng nhớ đã ném điện thoại ở đâu rồi.

Phó Ký Trầm tìm trong phòng ngủ một vòng nhưng tìm không thấy.

Anh dùng điện thoại của mình gọi vào máy cô.

Du Khuynh vẫn trầm mê trong câu chuyện nhỏ thú vị.

Phó Ký Trầm men theo tiếng chuông đi tìm. Trước đó Du Khuynh làm ổ đọc sách trên sô pha, điện thoại rớt trong khe hở bên trong. Bên này anh vẫn đang gọi không ngừng, màn hình điện thoại của Du Khuynh nhấp nháy.

Anh móc ra, vừa định ấn tắt cuộc gọi.

Tên ghi chú trên điện thoại Du Khuynh đặt cho anh đang lóe sáng đập vào trong mắt.

Anh đọc từng chữ một: “Mèo Điên Cuồng Quyến Rũ Nàng Tiên Cá.”

Du Khuynh: “……”

Ngoẹo đầu xuống, gối lên cánh tay giả bộ ngủ rồi.

Phó Ký Trầm đột nhiên nhớ ra, lúc trong phòng hội nghị tại sao thư ký Phan lại cười vui vẻ như vậy.

Anh hòa hoãn giọng điệu rồi mới đi qua đẩy mạnh cô, “Đừng giả chết, giải thích rõ ràng cho anh, gì mà gọi là điên cuồng quyến rũ?”

Du Khuynh cắn môi, hai mắt híp lại, cố gắng nhịn cười. Mặc kệ Phó Ký Trầm lay cô mấy cô cũng không chịu mở mắt. Phó Ký Trầm có một điểm cực kỳ tốt, đó là trước giờ không cù cô.

Cô sợ nhột, trước kia từng nói với anh cho dù lúc cười đùa cũng cấm cù cô nhột.

Anh luôn ghi nhớ.

“Đêm nay muộn lắm rồi nên anh không tính toán với em, em tự kiểm điểm bản thân cho tốt, nghĩ xem nên sửa cái ghi chú này thế nào đi! Gia hạn thời gian sớm nhất là tối mai. Đổi tới khi anh hài lòng mới bỏ qua cho em. Nếu anh không hài lòng, em chờ xem tối mai về anh trừng trị em thế nào.”

--

Ngày hôm sau là thứ ba.

Du Khuynh và Viên Văn Văn chuyển giao công việc, bận hết cả buổi sáng.

Chỗ ngồi chẳng thay đổi, riêng việc chuyển hợp đồng trong tủ tài liệu thôi cũng tốn hết bao nhiêu công sức rồi, gần tới trưa mới chuyển giao xong.

Từ sáng tới giờ Du Khuynh chẳng uống được giọt nước nào, cô cầm ly đi rót nước, mới đi được hai bước thì thấy Viên Văn Văn cầm theo một xấp tài liệu đi tới.

“Luật sư Du, còn có một phần ý kiến pháp lý phải hoàn thành, tài liệu đều ở đây cả rồi, trước giờ tan tầm chiều mai phải viết xong rồi gửi cho trợ lý của phó đổng sự trưởng.” Cô ta cười cười, “Cực khổ rồi.”

Cô ta đặt tài liệu lên bàn Du Khuynh rồi xoay người rời đi.

“Đợi đã.”

“Còn có chuyện gì cần phân phó?” Viên Văn Văn xoay người lại.

Du Khuynh hất cầm về phía xấp tài liệu đó, “Hạng mục gì?”

“Ồ, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn quyết định đầu tư vào một công ty khoa học kỹ thuật.”

“Hạng mục lớn như vậy, riêng việc xem tài liệu làm thẩm định thôi tôi cũng phải mất khoảng một hai tuần, giọng cô không nhỏ nhỉ, bắt tôi hoàn thành nội trong mười mấy tiếng đồng hồ.”

Viên Văn Văn mỉm cười, “Tất cả tài liệu tôi đều chuẩn bị đầy đủ cho cô rồi, tɧẩʍ ɖυyệt cũng được tôi hoàn thành trước đó rồi, chỉ còn viết một phần ý kiến pháp lý nữa thôi, chẳng tốn của cô bao nhiêu thời gian đâu.”

Du Khuynh lùi lại trước chỗ ngồi, lật mấy trang tài liệu, “Với tài liệu cô tɧẩʍ ɖυyệt rồi, liệu có dùng được không?”

Viên Văn Văn: “......”

Du Khuynh ngước mắt, “Cô còn có chút chuyên nghiệp nào không hả? Công việc vốn thuộc chức trách của cô, cô nghe nói sắp điều chuyển chức vụ thì trực tiếp vứt đi không làm, đợi đẩy trách nhiệm cho tôi à.”

Viên Văn Văn phản bác, “Gì mà gọi là đùn đẩy trách nhiệm cho cô, chẳng phải tôi tự biết mình có bao nhiêu cân bao nhiêu lượng sao. Bây giờ tôi mới biết, ngồi ở vị trí này không nên quản việc của vị trí khác.”

“Ừ, có lý.” Du Khuynh cười cười, “Cô đi bận tiếp đi.”

Du Khuynh đi rót nước uống trước, sau khi trở lại ôm theo xấp tài liệu đó đi thẳng tới văn phòng của Châu Duẫn Lị, cửa đã được mở sẵn.

“Chủ nhiệm.”

Châu Duẫn Lị đang trả lời email, “Du Khuynh à, vào đi.”

“Có chuyện gì?” Chị ta trả lời email tiếp.

Du Khuy đặt xấp văn kiện đó lên góc bàn, “Chủ nhiệm, tập đoàn muốn đầu tư cổ phần vào lĩnh vực khoa học kỹ thuật đúng không?”

“Đúng.” Lúc này Châu Duẫn Lị mới liếc nhìn tài liệu trên bàn, khỏi cần nghĩ cũng biết đây là Viên Văn Văn lấy phần công việc này làm thành bóng đá, đá cho Du Khuynh rồi.

Đá thì đá thôi.

Dù sao chuyện này đối với Du Khuynh mà nói chỉ là một cái nhấc tay.

Du Khuynh lấy phần tài liệu trên cùng nhất lật ra, làm ra vẻ như đang xem, “Chủ nhiệm, hạng mục đầu tư này, chị rành không?”

“Rất rành.” Trước đó đều là chị ta phụ trách, “Nếu có gì không hiểu cô cứ việc hỏi.”

Du Khuynh đặt văn kiện trong tay trở về, “Vậy thì tôi yên tâm rồi.”

Châu Duẫn Lị chẳng nghiền ngẫm kỹ ý trong lời này của cô, “Sau này dù là công việc gì, chỉ cần không hiểu cô cứ trực tiếp tới hỏi tôi, gọi điện thoại cũng được.”

Bây giờ chị ra rất dễ nói chuyện.

“Vậy cảm ơn chủ nhiệm rồi, có điều gọi điện thoại phiền phức lắm.”

“Hửm?”

Châu Duẫn Lị vẫn đang gõ chữ.

Du Khuynh dùng chiêu gậy ông đập lưng ông, “Nếu chị đã rành như vậy lại còn là sở trường của chị nữa, thế tối nay làm phiền chị giúp đỡ tăng ca làm ra một phần ý kiến pháp lý rồi.”

Tiếng bàn phím vốn dĩ còn đang vang lên ‘lạch cạch lạch cạch’ bỗng nhiên yên lặng hẳn.

Châu Duẫn Lị ngẩng mặt lên, ý cười trên mặt tắt hoàn toàn.

Du Khuynh như chẳng hề hấn gì, “Buổi tối tôi còn phải hẹn hò với Phó Ký Trầm, một chút thời gian cũng không có. Làm phiền chị rồi, chủ nhiệm.”

“Tối nay nếu cô làm không kịp thì sáng mai giao cho tôi cũng được.”

“Đúng rồi, những tài liệu này, lúc Viên Văn Văn giao cho tôi không có làm bất kỳ thủ tục chuyển giao nào, chị nhất định phải giữ gìn cho kỹ, kẻo làm mất rồi thế thì đó chính là trách nhiệm của Viên Văn Văn đấy.”

“Chị bận đi, không làm lỡ thời gian của chị nữa.”

Cũng chẳng quản sắc mặt Châu Duẫn Lị thế nào, cô xoay người nghênh ngang bỏ đi.

Hô hấp của Châu Duẫn Lị không khỏi dồn dập thêm, hồi lâu sau chẳng hòa hoãn được, cả người đều đang sụp đổ.

Một ngón tay của chị ta đè trên chữ cái A, đầy màn hình đều là ‘a a a a a a’.

--

Sắp tới giờ cơm trưa, Du Khuynh gửi tin nhắn cho Phó Ký Trầm bán thảm: [Phó tổng của em, hôm nay tự anh đi ăn cơm đi, em không có tư cách để ăn (tủi thân)]

Hai phút qua đi cũng chẳng nhận được tin nhắn trả lời nào.

Phó Ký Trầm nhìn thấy tin nhắn rồi, anh đang giao việc cho thư ký Phan nên không vội trả lời ngay.

“Chiều sau khi tan làm, cậu đích thân liên hệ với giám đốc bộ phận pháp vụ để anh ta chuyển vụ kiện quyền ngôn ngữ quảng cáo và nhãn hiệu của Đóa Tân với Lạc Mông đó cho luật sư khác, còn như lý do để anh ta tự nghĩ.”

Phan Chính: “Lát nữa tôi sắp xếp ngay.”

Anh biết dụng ý của ông chủ, là không muốn Du Khuynh bị kẹp ở giữa sinh ra khó xử.

Lại suy nghĩ sâu xa hơn nữa, lỡ như ngày nào đó mọi người biết Du Khuynh là con gái của cổ đông Lạc Mông sẽ thành đề tài đàm tiếu cho người ta, ông chủ đây là muốn tránh né trước.

Anh ta nhắc nhở ông chủ, “Anh có cần giải thích với luật sư Du tại sao đột ngột chuyển vụ kiện cho người khác không ạ?”

“Không cần, cô ấy biết tôi tại sao làm như vậy.”

Khựng lại chốc lát.

Phó Ký Trầm cho rằng thư ký Phan không hiểu tại sao anh sắp xếp như vậy.

“Xuất phát từ góc độ nghề nghiệp Du Khuynh nhất định không tiết lộ bất cứ nội tình gì của bên Đóa Tân cho bên Lạc Mông biết, ngược lại còn một lòng một da tranh lợi ích vì tôi. Chính vì vậy tôi không thể cô ấy và ba cô ấy vì chuyện này mà ngăn cách càng thêm sâu.”

Anh bóp mi tâm, bây giờ lại lòi ra thêm một Tần Mặc Lãnh phiền phức, hoàn cảnh của cô đúng là càng thêm khó xử.

Thư ký Phan chẳng còn việc gì khác, đóng cửa rời khỏi.

Lúc này Phó Ký Trầm mới trả lời Du Khuynh: [Đúng là em không có tư cách ăn, cái ghi chú đó của em làm hình tượng của anh bị sụp đổ hoàn toàn rồi, em nói xem em còn mặt mũi ăn? Nhưng mà em có tư cách nhìn anh ăn.]

Du Khuynh: [! !]

Cô gửi thêm một tin nữa: [Em không đi ăn thật đó, tranh thủ giờ cơm trưa em phải suy nghĩ kỹ càng nên đổi tên ghi chú cho anh thế nào đây, vừa vặn tiết kiệm một bữa cơm cho anh, cũng coi như là bồi thường cho anh đi.]

Phó Ký Trầm: [Em tiết kiệm một bữa đó anh cũng không phát tài nổi, sao gọi là bồi thường được?]

Du Khuynh: [Sao không gọi là bồi thường được? Anh có biết là, thân làm máy rút tiền, trước giờ em chưa từng ăn no bữa nào không! Mấy năm nay, căn bản mỗi ngày bụng em đều đói cồn cào. Đói hơn hai mươi năm rồi, anh xác định nếu em ăn đàng hoàng một bữa sẽ không ăn tới anh tán gia bại sản chứ?]

Phó Ký Trầm: “......”

= = = = = =

Chú thích:

(1): Là phân biệt ba từ 的 - 得 - 地.