Cuộc điện thoại này Tiền Trình nói thêm bảy tám phút nữa, sau khi thu được tiền cậu mới nhớ tới Du Khuynh.
Quay lại nhìn không thấy người, cậu ngừng lại nhìn xung quanh.
Vừa định gửi tin nhắn thoại cho Du Khuynh.
"Ở đây nè, không nhận ra à." Một giọng nói quen thuộc chen vào.
Tiền Trình ngẩng đầu, chớp chớp mắt đánh giá Du Khuynh từ trên xuống dưới một phen, bỗng bật cười, "Không phải...... chiếc áo này chị lấy đâu ra vậy?"
Vóc dáng cô mảnh khảnh khoác một chiếc áo vest nam lớn như vậy, cậu ngẩn người không dám nhận.
Du Khuynh giải thích như vầy: "Vừa rồi gặp phải anh họ của chị, cứ đòi nhét áo cho chị, chị không nhận không được."
Tiền Trình chẳng nghiên cứu về nhãn hiệu của chiếc áo nên không nhận ra đây là sản phẩm thủ công đặt may riêng.
Cậu vỗ gáy, mải lo gọi điện thoại thế mà chẳng chú ý đến Du Khuynh gặp phải người quen.
Rất nhanh họ đã đi tới khúc ngoặt.
Tiền Trình bỏ điện thoại vào trong túi đựng, "Chị đi từ từ, em tới bãi đỗ xe lái xe ra, chị tới biển quảng cáo bên kia đợi em một chút."
Cậu vừa đi vừa chạy, nhanh như làn khói.
Du Khuynh có chiếc áo vest của Phó Ký Trầm chắn gió nên không lạnh nữa.
Cô đi thong thả, người qua đi lướt qua cô không ngớt, thỉnh thoảng có người quay đầu lại nhìn kỹ xem người phụ nữ mặc áo đàn ông này trông như thế nào.
Vừa nhìn đến gương mặt xinh đẹp của cô, sau đó thì đi một bước quay đầu lại ba lần.
Tới bên biển quảng cáo rồi mà xe của Tiền Trình vẫn chưa lái ra khỏi bãi đỗ xe.
Trong lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Du Khuynh lấy điện thoại ra đăng nhập vào hợp đồng tương lai.
Xem xong số dư trong tài khoản cô càng chạnh lòng hơn.
Hôm nay lại lỗ rồi, phải bù thêm tiền ký quỹ.
Cô vốn có cơ hội đóng chức vụ, nhưng lúc đó cô đang ký hợp đồng với bộ phận khác.
Trước đó còn tự tin tràn đầy hy vọng hợp đồng có thể khiến cô trở mình đấu một trận sống mái với ba cô, mà hiện tại đã bị đánh xuống vực sâu vạn trượng rồi.
"Chị Du Khuynh!"
Tiền Trình lái xe tới, từ từ dừng bên cạnh.
Du Khuynh đựng điện thoại vào túi xách rồi đi qua.
Bị tắc đường, dù đã vội đuổi tới nhưng vẫn bị muộn.
Khách hàng của họ còn tới muộn hơn, cũng vì bị kẹt xe.
Ông chủ Tiền và nhân viên môi giới sớm đã đứng dưới lầu đợi, ông chủ Tiền với chiều cao trung bình, trên mặt treo nụ cười, mặc một chiếc áo khoác màu sẫm, không hề ra vẻ chủ cả chút nào, trông khá là khiêm tốn.
Nhìn thấy Du Khuynh, ông chủ Tiền rối rít xin lỗi.
Khách hàng xem nhà họ Vu, là một người phụ nữ giỏi giang có khí chất, ăn mặc chỉnh chu, trang điểm tinh tế, khoảng bốn mươi tuổi. Trông thì cao ngạo lạnh lùng nhưng tính cách lại ôn hòa lịch sự.
Sau khi giới thiệu sơ qua, mọi người cùng đi lên lầu.
Nhà ngoại trừ hơi cũ kỹ một chút còn lại chẳng có vướng ngại gì, giao thông thuận tiện, gần cạnh trường học.
Vu Phi mua căn nhà này để cho con trai đi học, thật ra căn nhà hiện tại chị ở có trường học rất tốt, chủ yếu là sau khi ly hôn với chồng cũ xong càng nghĩ càng không công bằng, thế là chuẩn bị moi tiền chồng cũ mua nhà.
Tối qua đã bàn bạc với chồng cũ xong, chồng cũ cũng đồng ý rồi.
Lên lầu, Du Khuynh mở cửa ra mời họ đi vào.
Phong cách Bắc Âu, trong nhà được thu dọn gọn gàng sạch sẽ ngăn nắp không có nơi nào bừa bộn.
Giờ phút này lão Tiền thấy may mắn thay khi cho Du Khuynh thuê căn nhà này, căn nhà được thay da đổi thịt khi bàn giá cả sẽ có ưu thế hơn so với kiểu trang trí cũ kỹ hơn hai mươi mấy năm về trước.
Trong nhà hơi oi bức, Du Khuynh đi mở cửa sổ phòng khách.
Cô đã cả tuần không qua đây rồi, trước đó xem dự báo nói tuần này có mưa, lần trước trước khi rời khỏi còn đóng hết cửa sổ lại.
Vu Phi đi xem phòng bếp, đợi Du Khuynh dọn dẹp phòng tắm lại rồi mới đi qua đó vì sợ quấy nhiễu không gian riêng tư của người ta.
Phòng bếp cũng ngăn nếp hệt như ngoài phòng khách, dụng cụ bếp núc mới tinh không dính chút dầu mỡ nào.
Vu Phi là luật sư nên rất chú ý đến chi tiết nhỏ.
Nhìn trong góc nào đó của bếp thấy bám một lớp bụi mỏng, có lẽ vị khách thuê nhà này đã lâu không vào nhà bếp, cộng thêm không khí bức bí trong nhà chứng tỏ đã không có ai ở trong một thời gian rồi.
Từ phòng bếp đi ra, Vu Phi liếc nhìn Du Khuynh, hỏa nhãn kim tinh của chị vừa nhìn là nhìn ra được chiếc áo vest trên người Du Khuynh không hề rẻ, đi khắp thành phố cũng không mua được mà là được đo đạc đặt may riêng.
Chồng cũ của chị có hai bộ quần áo cùng nhãn hiệu này, dù đó thuộc kiểu dáng phổ thông nhất nhưng cũng phải tốn cỡ hai mươi mấy vạn, chất liệu hoàn toàn không bì kịp với bộ Du Khuynh đang mặc.
Chủ nhân của bộ chiếc áo vest này không giàu cũng quý.
Vu Phi lấy lại lực chú ý, trưng cầu Du Khuynh: “Tôi có thể vào phòng ngủ xem thử không?”
“Được, cứ tự nhiên.”
Vừa rồi Du Khuynh không dọn phòng ngủ, bên trong không có để đồ dùng cá nhân lung tung.
Từ khi ở chung với Phó Ký Trầm, cô chưa từng qua đây ở ngày nào. Mỗi cuối tuần cô sẽ tới dọn dẹp vệ sinh sẵn tiện lấy vài vật dụng.
Tổng cộng có ba phòng, ngoại trừ phòng ngủ chính hai phòng còn lại được tạm thời cải tạo thành ‘phòng bảo tàng’, bên trong có tủ quần áo, tủ giày, tủ đựng túi xách còn có bàn trang sức.
Tiền Trình túm tóc không dám tin vào mắt mình, líu lưỡi lắp bắp nói: “Chị, mấy chiếc túi này…… còn cả giày nữa…… biết bao nhiêu là tiền đấy.”
Du Khuynh cười cười một cách bình tĩnh: “Đừng nói cậu cho là thật đấy nhé?”
“Dạ?” Tiền Trình gãi đầu, lưỡng lự mấy giây sau đó hiểu ra ngay.
“Hàng nhái cả đấy, nếu là thật thì tôi mua hẳn một căn nhà rồi cần gì đi thuê?” Du Khuynh giải thích: “Thỉnh thoảng làm livestream, đây đều là đạo cụ. Cậu biết đấy.”
Không chỉ Tiền Trình và nhân viên trung tâm môi giới mà ngay cả lão Tiền có tuổi rồi cũng có thể lý giải được.
Trong mấy người họ chỉ có Vu Phi là không tin lời Du Khuynh nói là thật.
Theo chị suy đoán, Du Khuynh thuê cả căn nhà nhưng không thường xuyên ở có lẽ đang sống chung với chủ nhân của chiếc áo vest này, mà căn nhà này thì dùng để đựng đồ đạc.
Chị kịp thời ngăn lại chứng bệnh nghề nghiệp phát tác, đời sống riêng tư của khách thuê nhà không liên quan gì tới chị.
Vu Phi rất hài lòng về căn nhà, nhưng mà cần phải đợi ba mẹ tới đây xem xong rồi mới quyết định có mua hay không.
Tuy nói mua nhà cạnh trường học cho con trai nhưng chị tạm thời chưa dùng tới, chị định để ba mẹ tới thay đổi hoàn cảnh trước.
“Mai tôi đưa ba mẹ tôi tới xem nhà, mọi người có thời gian chứ?”
Lão Tiền vội nói: “Có thời gian có thời gian.” Nói xong ông dùng khóe mắt nhìn Du Khuynh, rất chi là khó xử.
Du Khuynh cười cười, cũng lý giải được: “Mấy giờ?”
Bọn họ hẹn xong, mai sang đây xem nhà cũng vào thời gian này.
Mọi người tạm biệt nhau, Du Khuynh tiễn bọn họ ra cửa.
Đóng cửa xong trong nhà yên tĩnh trở lại.
Du Khuynh ngồi trên sô pha nghỉ một lát, vốn dĩ cô cũng có thể được giống như Vu Phi, bận sứt đầu mẻ trán, không được tan tầm đúng giờ, lấy phần trăm lấy tiền thưởng đến mỏi tay.
Là bởi vì người ba chuyên quyền của cô, chặn hết mọi đường lui trong chức vụ của cô, hiện tại cô chỉ có thể tìm kế mưu sinh ở bộ phận pháp luật của tập đoàn Phó Thị.
Nào ngờ nước của bộ phận pháp luật Phó Thị vừa sâu lại vừa đυ.c.
May là cô được di truyền tính co được duỗi được của ba cô.
Miễn cưỡng sống tiếp được.
Trước khi đi, Du Khuynh lại đi xem những bảo bối số lượng có hạn đó của cô, nghĩ tới số dư trong hợp đồng tương lai thật sự sợ sẽ có ngày sa sút đến mức phải mở livestream bán đi những chiếc túi giới hạn số lượng này.
Khóa cửa lại, Du Khuynh trở về chỗ của Phó Ký Trầm.
Bên ngoài sắc trời đã tối đen, gió lạnh phe phẩy, cô khép chặt áo vest.
Hôm nay không có việc gì phải làm, Du Khuynh ăn cơm ở ngoài xong rồi đi dọc bên đường dạo phố lung tung nhưng không mua gì cả.
Tiếc tiền gọi taxi, cô ngồi xe điện ngầm về nhà.
Lần đầu tiên Phó Ký Trầm chủ động báo cáo với cô: [Mười một giờ về tới nhà.]
Trùng hợp hôm nay anh không có kế hoạch đi công tác.
Phó Ký Trầm vốn có kế hoạch đi Thượng Hải, có điều tạm thời thay đổi rồi.
Tối nay anh hẹn mấy người bên ngân hàng, cùng đi còn có Kiều Dương - người đứng thứ hai bộ phận tài vụ của tập đoàn Phó Thị.
Anh nhìn trúng hai mảnh đất, không nằm trong chung khu Bắc Kinh. Trong đó có một mảnh được gọi là mảnh đất vàng, nghe nói muốn lấy được phải tốn năm mươi tỷ.
Trên bàn ăn có người nói đùa rằng: “Tôi nói này Lão Nhị à, cậu đây là định đấu với Tần Mặc Lãnh tới cùng à? Miếng đất vàng đó, tôi nghe nói Tần Mặc Lãnh cũng đang nhìn trúng, quyết tâm lấy cho bằng được giống cậu vậy.”
Phó Ký Trầm, đứng hàng thứ hai trong nhà họ Phó, bên trên còn có một người anh trai.
Phó Ký Trầm khảy tàn thuốc, “Cậu ta nhìn trúng cũng công cốc thôi.”
Trên bàn ăn có một vị trưởng bối, có giao tình không tệ với ba Phó Ký Trầm. Trước giờ không hề kiêng nể trong việc dạy bảo Phó Ký Trầm: “Cháu nhìn đi cháu điên rồi, đừng có xem nhẹ đối thủ.”
Kiều Dương thong thả uống nước ép trái cây, cô ấy không nói gì nhiều mà chỉ yên lặng lắng nghe. Bữa cơm hôm nay giống cuộc tụ tập nhỏ giữa bạn bè hơn, không có ai ép rượu, nói chuyện cũng thoải mái.
Tần Mặc Lãnh trong miệng họ nói là ông chủ nhỏ của tập đoàn Tần Thị với độ tuổi gần bằng Phó Ký Trầm.
Bọn họ còn đang nói tới Tần Mặc Lãnh, có người nửa đùa với Phó Ký Trầm, “Cậu đi đâu cũng hơn thua với Tần Mặc Lãnh, có phải là do thời niên thiếu cậu ta cướp bạn gái của cậu phải không?”
Phó Ký Trầm cười, tùy ý buông ra một câu: “Là tôi cướp vợ của cậu ta.”
Mấy người họ vừa nói đùa vừa uống rượu.
Kiều Dương là người rõ nhất, ân oán của hai người họ không phải vì phụ nữ, mà trước khi Phó Ký Trầm chưa vào tập đoàn Phó Thị có tự tạo dựng sự nghiệp riêng mình, khi ấy bị Tần Mặc Lãnh hãm hại khắp nơi.
Không chỉ công ty bị phá sản còn gánh một khoản nợ trên người.
Con người Phó Ký Trầm rất thù dai.
Tần Mặc Lãnh đâm anh một nhát, anh sẽ trả lại gấp bội. Ban đầu Phó Ký Trầm thu mua công ty nước giải khát Đóa Tân cũng là vì tranh chấp thị trường với công ty nước giải khát do tập đoàn Tần Thị nắm cổ phần.
Ân oán này kéo dài ròng rã sáu năm, vẫn chưa biết đến khi nào mới có thể kết thúc.
Gần mười giờ rưỡi, bữa cơm kết thúc.
Tiễn khách đi rồi, Phó Ký Trầm và Kiều Dương là người cuối cùng xuống lầu.
Đêm nay Phó Ký Trầm uống hết ba ly rượu cảm thấy hơi ngà ngà say, anh nới lỏng cà vạt xoay đầu hỏi Kiều Dương, “Bảo lái xe đưa cô về nhà nhé?”
Kiều Dương từ chối, “Không cần đâu, tôi có lái xe tới, tôi không có uống rượu.”
Ra khỏi khách sạn, xe của Phó Ký Trầm đã đợi sẵn ngoài cửa, anh dặn dò Kiều Dương: “Lái xe cẩn thận.”
Kiều Dương gật đầu, vẫy vẫy tay.
Lên xe rồi, Phó Ký Trầm kéo cà vạt xuống, cởi hai khuy áo sơ mi, cuối cùng thở hắt ra.
Về tới nhà, phòng khách dưới lầu không có ai, chiếc túi xách của Du Khuynh nằm ngổn ngang trên sô pha.
Anh rót một ly nước rồi đi lên lầu.
Điện thoại rung lên, là Kiều Dương: [Tôi tới nhà rồi.]
Đây là tin nhắn hội thoại, Phó Ký Trầm cảm thấy không có gì để đáp lại bèn thoát khỏi khung chat.
Cửa thư phòng khép hờ, có ánh đèn cháy sáng hắt ra một vùng sáng nhỏ trên sàn nhà trong hành lang.
Đêm nào Du Khuynh cũng đọc sách, sách tài chính, sách kế toán, sách pháp luật.
Phó Ký Trầm dùng đầu gối đẩy cửa ra, anh dựa lên khung cửa thong dong ngắm nhìn người phụ nữ đang vùi đầu nghiêm túc kia.
Du Khuynh sớm đã nghe thấy tiếng bước chân anh lên lầu rồi, đúng lúc cô đang coi tới kiến thức trên tập san pháp luật kỳ mới nhất nên tạm thời không có thời gian để ý tới anh.
Phó Ký Trầm cầm ly nước nhấp từng ngụm một như đang thưởng thức rượu vậy.
Người ta tìm phụ nữ là để thả lỏng, hưởng thụ, còn anh đây là tìm một vị tổ tông về để dỗ mà.
Xem xong kỳ mới nhất, Du Khuynh khép quyển tập san lại, tay chống cằm nháy mắt đưa đẩy với anh, "Hôm nay cám ơn chiếc áo của anh nha."
Phó Ký Trầm đứng dậy đi tới, "Em cám ơn áo của anh thì đi nói với chiếc áo đó, nói với anh làm gì."
Du Khuynh liếc anh, "Anh đây là hưng sư vấn tội với em đấy à?" Theo bước chân anh tới gần, bầu không khí xung quanh tràn ngập mùi rượu vang nhàn nhạt.
Phó Ký Trầm chống tay bên mép bàn, "Anh rảnh rỗi lắm à?"
Du Khuynh đá văng dép lê, giơ chân đạp lên eo anh, biếng nhác dựa người lên thành ghế, "Anh đừng có cứng miệng nữa, tối nay em mà không về thật có khi anh chùi nước mắt ấy chứ."
Phó Ký Trầm cười khẽ, trong mắt đều là tia cười nhạo.
Anh nắm cằm cô, hai ngón tay nhẹ nhàng tách đôi môi ra rồi đưa ly nước tới bên miệng cô, đút cô vài ngụm nước, "Khát tới mức không biết nói chuyện luôn rồi phải không."
Đúng lúc Du Khuynh đang khát, bưng lấy ly của anh uống hơn nửa ly. Nể mặt ly nước cô không so đo với anh, "Cậu ấy là con trai của chủ nhà, có khách hàng muốn xem nhà."
Một câu đơn giản đủ để Phó Ký Trầm hiểu ra.
Căn nhà cô thuê sắp bị bán rồi.
Còn như đồ đạc của cô muốn chuyển tới chỗ anh hay là thuê một căn khác, thuê ở đâu thì anh không quan tâm cũng chẳng hỏi tới.
Anh không có thói quen đó.
Tùy cô thôi.
Anh liếc quyển tập san pháp luật trong góc bàn, là tập san chuyên ngành của văn phòng luật Thạc Dữ.
Trong giới luật, văn phòng luật Thạc Dữ rất to lớn đồng thời cũng là một trong những văn phòng luật mà những luật sư trẻ hướng tới nhiều nhất.
"Muốn đi à?" Anh đặt ly xuống, cầm quyển tập san đó lên lật hai trang.
Du Khuynh hỏi ngược lại: "Anh nói xem?"
Dự tính ban đầu của cô khi từ nước ngoài trở về chính là có một chức vụ trong văn phòng luật Thạc Dữ, đôi bên đều đã bàn xong đãi ngộ hết rồi, kết quả còn chưa kịp nhậm chức thì đã bị ba cô làm rối tung lên.
Cô rút quyển tập san từ trong tay Phó Ký Trầm ném qua một bên, "Đi ngủ thôi."
Phó Ký Trầm thoáng nhìn ra được tia thất vọng trong mắt cô, đây là cảm xúc ít khi có ở cô, "Ấn theo nền tảng giáo dục của em mà nói thừa sức ứng tuyển vào văn phòng luật Thạc Dữ, sao lại đến làm ở bộ phận pháp luật của Phó Thị? Còn là vị trí quản lý hợp đồng."
Thật ra cô ứng tuyển không phải là vị trí hiện giờ, vị trí cô ứng tuyển đã bị chủ quản đổi rồi, đổi cho vị đồng nghiệp hồi chiều cô gặp trong phòng trà.
Ngay cả Tiểu Trì cũng nhìn ra được chủ quản làm rất quá đáng, rõ ràng bản thân đồng nghiệp mới chẳng có năng lực để ngồi ở vị trí đó.
Những chuyện này ai cũng thầm biết rõ trong lòng nhưng không nói ra mà thôi.
Dù sao ở đâu mà chẳng có sự bất công chứ.
Cô không nói chuyện cô nhận đãi ngộ bất công với Phó Ký Trầm, giống như mối quan hệ tình nhân mỏng manh này của họ không cần thiết phải tạo thêm phiền phức cho đối phương, cứ chung sống hòa hợp là quan trọng nhất.
Du Khuynh cười giả tạo: "Bị anh mê hoặc đó mà, trầm luân triệt để không muốn thoát ra, không cần sự nghiệp chỉ cần nam sắc."
Mấy lời lẽ vuốt mông ngựa không thật lòng này đương nhiên Phó Ký Trầm không tin là thật, "Cái miệng này của em không làm luật sư tố tụng thật là uổng phí."
"Phó tổng, anh quá khen rồi."
Du Khuynh sợ Phó Ký Trầm hoài nghi gia thế của cô, nếu mất đi phần công việc này thì cô hết cách chống đối tới cùng với ba cô rồi, cô nghiêm túc giải thích lý do vì sao không đi công ty luật đó.
"Người không có bối cảnh giống như em đi đâu cũng làm công việc nặng nhọc nhất, lấy được ít tiền nhất. Em phải tích lũy quan hệ trước, ví dụ như em đi làm quen được anh sau này em muốn nhảy việc tới công ty luật thì có thể lấy được vài hạng mục như M&A, thị trường các loại. Chứ không chẳng có tài nguyên nào, em đói chết à?"
Nghe thì hình như có chuyện như vậy thật, mấy năm nay dù là ngành nghề nào nếu không có tài nguyên thì rất khó phát triển.
Phó Ký Trầm nói bằng giọng sâu xa: "Cho nên em gọi đấy là tích lũy quan hệ à?"
"Ừm." Du Khuynh gật đầu.
Phó Ký Trầm mỉm cười, anh tỉ mỉ nghiền ngẫm bốn chữ tích lũy quan hệ này.
Du Khuynh rút chân khỏi người anh, cô đóng máy tính rồi về phòng ngủ.
Phó Ký Trầm đi theo sau lưng cô, cũng về phòng.
Đi tới cửa, anh bỗng tắt đèn.
Du Khuynh đột nhiên không nhìn thấy gì cả, không vui nói: "Anh làm gì đấy!"
Phó Ký Trầm kéo cô vào lòng, "Anh phải để em biết, giữa em và anh là hai khái niệm hoàn toàn khác với cái em gọi là tích lũy quan hệ."
Du Khuynh: "......"
Chốc lát sau.
"Phó Ký Trầm, anh đúng là đồ không biết xấu hổ!"