Cánh rừng lạnh lẽo và ẩm ướt.
Không khó khăn mấy cho Tôi tìm ra nơi các trận đấu súng thường diễn ra ở Ascot.
Tôi đã làm như vô tình nhắc đến đề tài đấu súng với 1 vị khách mời trong bữa cơm tối qua và nắm bắt được tin tức về rừng Shepherd, 1 khu rừng khét tiếng chuyên là nơi tụ tập của những trận thư hùng.
-Đấu súng là kết liễu đời mình trong danh giá. Ông khách nói 1 cách vui vẻ bàng quang. “Nhưng Ascot không có lịch sử lâu đời như Newmarket hay Epsom, ở đây mấy chuyện ấy xảy ra không nhiều.”
-Nghe vậy tôi cũng mừng. Tôi nói 1 cách tha thiết.
-Những cuộc chạm súng thường là dính líu đến mấy chuyện đua ngựa rắc rối, đại loại người ta gây gỗ nhau vì đặc tính của ngựa hay là kết tội nhau vì giá cả mờ ám. Chuyện không thành thế là đem nhau ra thanh toán.
-Vừa qua có… ai bị trọng thương không? Tôi run giọng hỏi.
-Sir Cholmley mất 1 cánh tay năm ngoái. Ông ta kể tiếp giọng nhẹ tênh như không có gì nghiêm trọng. “Thường thì người ta gây thương tích ở ngoài mặt thôi. Có vài trường hợp, đối thủ tối hôm trước chè chén quá nhiều, thế là cả hai phe không ai bắn trúng ai.”
Ông cười vang sảng khoái, nhưng tôi không còn lòng dạ nào để cười nữa. Khi tôi đến chúc chú Roderick an giấc, ông an ủi.
-Cháu đừng lo cho bọn nó đến đờ cả người. Chú biết henry từ lúc nó mới ra đời, nó không trầy trụa sứt mẻ gì đâu, và nó cũng chả làm hại đến ai.
-Cháu biết, nhưng lần này thì khác. Tôi thì thầm khi bước lên lầu. “Lần này khác vì có tôi liên quan.”
Tôi đoán được thế nào thì Sir Nicolas cũng tìm cách tóm được henry. Phần thì anh ghen, phần thì anh bất bình trước thái độ thiếu trách nhiệm đương đầu và vượt qua vấn đề của riêng mình.
Sir Nicolas từng cân nhắc tôi những hậu quả tai hại của buôn lậu và trộm cắp phi pháp mà tôi và anh có thể phải ghánh lấy.
-Em phải hiểu được chuyện gì xảy ra khi bị tóm cổ chứ? Tôi biết là anh bất mãn, nhưng không biết làm sao hơn.
-Em biết, nhưng anh lúc nào cũng may mắn.
-Còn em thì sao, em nghĩ anh chịu nổi cái cảnh em gặp tai tiếng hay bị trói lên tòa được sao?
Tôi không trả lời, anh áp tay anh lên tay tôi.
-Hứa với anh, làm ơn hứa với anh đừng liều lĩnh dại dột như thế nữa.
-Em sẽ không đâu. Tuy nói thế nhưng tôi biết nếu anh cần, tôi sẽ lại đi theo anh bất cứ giá nào.
-Nếu em chẳng may gặp nguy hiểm, anh xin em, em hãy nói cho anh biết trước tiên. Anh thề là sẽ không gây trở ngại cho em, nhưng sẽ cố gắng hết sức giúp em gỡ rối. Tôi quá xúc động trước lời lẽ ân cần của anh, hiểu được anh là thật lòng. Một thoáng êm đềm ấm áp vây quanh biết rằng trong đời còn có người trân trọng sự hiện hữu của mình, an nguy của mình.
-Anh sẽ nói với anh… nếu em có thể. Nhưng nếu đó là bí mật của henry, em phải trung thành trung thành với anh ấy.
Khi hôn tay tôi từ biệt, tôi thấy được niềm đau hằn lên trong mắt anh.
Quanh quẩn tìm kiếm trong rừng, tôi tâm trí cứ quay cuồng về hai người đàn ông liên quan đến mình, 1 người mến mộ 1 người yêu thương, chỉ phút chốc nữa thôi là ra tay tàn sát lẫn nhau. Tôi nhanh chóng tìm ra được khoảng rừng trống mà người khách tối qua mô tả. Khoảng trống khá lớn, ước độ bằng bề rộng của phòng dạ tiệc, vây quanh là cây cối um tùm ngăn lại những cặp mắt tò mò rình rập, mặt đất khá bằng phẳng phủ đầy rêu và cát thích hợp cho các cuộc sát phạt bằng súng ống.
Một bên “sàn đấu” là những bụi đỗ quyên chằng chịt, đây là chỗ tiện cho tôi ẩn náu.
Tôi đã phải ra khỏi nhà khi trời còn tối lần mò đến đây, chui vào bụi rậm vừa ngồi ngực phập phồng chờ đợi giờ phút kinh hoàng nhất, vừa âm thầm tức tối. Tình cảnh xảy ra giữ hai người đàn ông hệt như trò chơi trẻ con, dù rằng căn nguyên là sự bất bình của SirNicolas cho an toàn của tôi, và là lòng ghanh tị của henry đối với gia tài của anh cũng như sự ghét bỏ của anh với tình địch mình.
Có lẽ mình nên sáng suốt hơn cho anh hiểu là Nicolas đã không còn hứng thú với mira, nhưng tôi lại ngượng ngùng khi phải nhắc đến chuyện cầu hôn của Sir Nicolas và cũng không biết được phản ứng anh trước việc này sẽ ra sa
Ngồi 1 lúc lâu rối rắm lan man với bao ý nghĩ, tiếng động của bánh xe nghiến trên nền đất cứng đã đưa cô trở về thực tại. Có hai chiếc xe nuối đuôi nhau tiến vào rừng. Sir Nicolas xuất hiện trước tiên với người chứng phụ, kế tiếp là anh với hai người nữa phía sau
Hai nhân vật chính đều phục sức lịch lãm sang trọng, không giống với các tay đấu khác y phục chỉ toàn đen nhằm tránh trở thành mục tiêu dễ dàng cho đối phương
Bốn người bắt đầu bàn bạc với nhau, nhưng henry tránh trao đổi trực tiếp với Sir Nicolas, trong lúc này đang đứng với vẻ cứng cỏi khinh thường.
Các hộp đựng súng được khiêng ra, hai người chứng phụ nhanh chóng tiến đến xem xét tình trạng súng đạn.
Lại có thêm tiếng vó ngựa tới gần. Tôi thấy 1 người đàn ông trung niên đang cưỡi ngựa len lỏi qua những thân cây
-Xin chào ngài. Henry cúi chào người mới đến. “Cám ơn ngài không ngại thức sớm cất công đến đây làm trọng tài cho buổi đấu Herculean này".
-Ta công nhận như vậy, là không thích dậy sớm để đến xem hai đứa ngu này cần giữ luật chơi.
-Chúng tôi chắc chắn sẽ làm vậy. Anh hằn học như thể người mới tới đã sỉ nhục an
Người trọng tài lơ đi không chú ý đến henry, ông ta bước về hướng các người chứng phụ, và nói nhỏ 1 tràng dài mà tôi không tài nào nghe được
Cuối cùng anh, người bị thách đấu, chọn súng trước và Sir Nicolas nhặt lên khẩu súng lục còn lại.
-Bây giờ thì hai bên đã hiểu luật đấu. Đứng đâu lưng lại nhau, khi ta đếm thì bước 10 bước ngược hướng nhau. Sau chót khi nghe lệnh thì quay lại nổ súng. Rõ chưa
-Hoàn toàn rõ. Sir Nicolas nói bằng giọng lặng lẽ vô cả
Họ tiến đến đứng vào vị trí, chứng kiến cảnh này tay cô xoắn chặt lại như muốn gẫy ra, cơ thể tựa hồ không còn sức sống
Henry vai rộng, dáng người to cao. Trời ơi! Một mục tiêu quá lớn không thể nào lạc đạn được! Trong khi đó Sir Nicolas cravat trắng cùng bộ áo xám thanh lịch, một cái đích quá dễ dàng cho tài thiện xạ của henry.
-Lạy trời đừng để ai thương tích gì cả. Lạy trời hãy chừa mạng sống cho họ. Cô liên tục run rẩy cầu nguyện
-Các người sẵn sàng chưa? Trọng tài cất tiếng hỏi
Tôi nghe tiếng hai người trong cuộc rì rầm khẳng định
Một, hai
Anh và Sir Nicolas bắt đầu cất bước, bỗng thình lình có cái gì đó ngăn họ lại. Có Có tiếng xe ngựa phóng cực nhanh qua rừng cây. Một lát sau đó 1 chiếc xe song mã nhỏ hơn xuất hiện. Xe thắng gấp, từ trên lao xuống là 1 bóng dáng trong y phục dạ vũ toàn trắng. Chiếc xe giờ đây chỉ còn cách 1 khoảng ngắn với trung tâm khoảng trống, cô gái mang giày satin trắng lướt như bay đến chỗ đấu, ngay khi trọng tài xướng lên lần đếm thứ tư thì mira đã tới sát hai bên đấu sỹ trong lúc họ vẫn còn đứng đâu lưng với nha
-Dừng lại! Dừng ngay lập tứ
Tiếng hét cô vang động khắp nơi, anh và Sir Nicolas quay lại sửng số
Mira vô cùng mỹ miều lộng lẫy, mái tóc vàng óng sống động trên nền tối thẫm của cây cối chung quanh, vòng cổ kim cương lấp lánh trong nắng đầu ngày. Qua bộ áo trắng của mira, tôi nhận ra cô đã đi thẳng từ dạ tiệc đến đây
Bộ áo bằng tulle mỏng được viền, kết tua, và tô điểm với những bó hoa hồng bé xíu rất sang trọng cùng với chủ nhân sẽ làm tăng thêm phần long trọng quý phái cho bất cứ buổi dạ tiệc nào.
-Dừng lại! Cô kêu lên lần nữa. “Em không thể để chuyện này xảy ra, em không muốn ai đánh nhau vì em!”
Cô dang tay ra 1 cách thống thiết đầy kịch tính.
-Sao các anh có thể ích kỷ, ngu xuẩn không thấy rằng trận đấu này sẽ gây nên bao nhiêu điều đàm tiếu xấu xa phá hủy danh dự của em sao.
Cả hai đấu sỹ còn đang sững sờ đăm đăm nhìn cô, cô lại nói tiếp.
-Em không thể hình dung được là các anh không thiếu thận trọng đến thế! Em không cho phép ai được đấu, phải dừng tay ngay lập tức. Hai anh có hiểu em nói gì không?
Henry sau 1 lúc đã nhận ra được vấn đề, cất tiếng nói trước.
-Thật ra, mira, bọn anh đấu nhau không phải là vì em!
Trong giây lát hình như mira vẫn chưa hiểu những gì anh nói. Tay vẫn còn dang ra y như tư thế hồi nãy, đôi mắt xanh to dán chặt lên mặt anh, và đầu hơi nghiêng 1 chút về phía anh.
-Không phải… đấu… vì… em. Cô lập lại từng chữ từng chữ một như thể lời nói của anh vẫn chưa hoàn toàn ngấm hết vào tâm trí cô.
-Không! Henry lập lại. “Thật ra – là vì người khác.”
-Một người đàn bà khác? Em không tin! Mira phản đối dữ dội.
Cô quay qua Sir Nicolas.
-henry đang nói láo phải không? Em không thể tin được… không thể nào tin được… là hai người… sẽ đánh nhau vì bất cứ ai khác.
Điệu bộ ngạc nhiên của cô gần như khôi hài.
-Đúng như vậy! Sir Nicolas xác nhận. “Em không hề dính dấp gì đến sự bất đồng của henry và chính bản thân anh.”
-Các anh dám nói như vậy với em sao! Cô đã giận điên lên đến cực điểm, không còn kiềm chế nổi bản thân mình.
Cô dậm mạnh chân trên nền đất rêu.
-Bọn anh dám cả gan đấu súng vì người khác! Làm cho tôi trở thành trò cười của thiên hạ khi ai ai cũng biết các anh túc trực bên tôi suốt hai tháng qua? Tôi ghét anh, henry, anh có nghe không, tôi thù anh! Còn anh, Sir Nicolas, em nghĩ… em tin… là anh quan tâm em!
Như điên lên, cô dậm chân lần nữa. Rồi chợt như thể hoàn toàn mất hết khả năng khống chế, cô cứ đứng đấy xoắn hai tay vào với nhau, không biết làm cách nào biểu lộ lòng hận thù sục sôi đang trào lên như thác lũ.
Thấy áy náy cho mira, tôi toan trỗi dậy bước ra khỏi bụi cây đến gặp cô, nhưng mira vừa tự ái tổn thương vừa quá ngượng ngùng, quay ngoắt người chạy nhanh ra xe. Trên cỗ xe song mã, người đàn ông chở cô đến đây nãy giờ đã mục kích toàn cảnh vở kịch như 1 khán giả bất đắc dĩ. Thấy cô vội vã lao tới anh bước xuống đỡ mira lên xe, và khi nhận ra cô muốn rời khỏi liền lập tức anh quay xe theo lối đường mòn lái nhanh qua bên kia khu rừng.
Anh và Sir Nicolas đứng như chôn chân tại chỗ chăm chăm dõi theo hướng cô đi, đến khi chiếc xe khuất dấu sau những hàng cây họ mới quay qua nhìn nhau. Vừa khi ấy anh thấy tôi nhô ra từ sau bụi rậm nét mặt đang còn bàng hoàng ngơ ngác.
-Em đến đây làm gì, alex?
Nghe tiếng anh, mọi người đồng thanh nhìn về hướng tôi. Bằng vào nét mặt của Sir Nicolas, tôi hiểu anh rất bất bình sự có mặt của tôi nơi này.
-Tôi phải… xem chuyện gì… xảy ra.
-Chỉ còn thiếu sân khấu và khán giả là đủ bộ cho vở kịch có một không hai này rồi. Periquine mỉa mai.
Truớc sự việc dở khóc dở cười như vậy, tính khôi hài của anh được dịp trỗi dậy.
-Quỷ tha ma bắt! Đây là cuộc đấu súng hoang đường nhất từ hồi nào đến giờ. Anh phá lên cười sằng sặc.
Trong 1 thoáng Sir Nicolas vẫn giữ thái độ cứng khư, chưa kịp thả lỏng người. Nhưng rồi như bị tác động bởi tiếng cười của henry, anh cũng mỉm cười và bắt 1 phát súng lên trời.
-Danh dự được thỏa mãn! Anh đưa mắt qua tôi thấy tôi lộ vẻ hài lòng.
Không muốn bị Sir Nicolas qua mặt, henry cũng bắn 1 phát súng lên không trung giải tỏa hận thù, xong bước về hướng Sir Nicolas và chìa tay ra.
-Tôi xin lỗi, Waringham, mặc dù nói thế nhưng tôi vẫn biết ông không để cho ngựa của ông bị ghìm. Thấy henry biểu lộ cử chỉ đẹp, tôi thở dài nhẹ nhõm – nỗi lo canh cánh suốt đêm qua đến giờ được hoàn toàn tháo gỡ.
Có lẽ mọi người có mặt nơi đây đều có cùng cảm giác như cô trong giây phút đặc biệt này. Một trong những người chứng của henry bước ra nói.
-Ông bạn già, đây là lần cuối cùng tôi lén ra ủng hộ anh, chả có lấy được 1 thây ma nào để khoe khoang chiến tích của tôi.
Một người khác cũng lên tiếng.
-Mò ra đây từ mờ sáng đến giờ rồi, hay cả bọn cùng ra Club ăn sáng đi.
-Đề nghị đó cũng khá. Người trọng tài hưởng ứng.
-Ý kiến hay! Anh đồng ý và liếc nhìn Sir Nicolas.
-Xin mọi người hãy nể mặt làm khách của tôi hôm nay. Sir Nicolas nói như có cảm giác đấy là điều mọi người đang trông chờ ở anh.
Lord Corbury đưa súng cho bạn anh cất lại vào hộp.
-Tôi phải đưa alex về nhà, sẽ gặp mọi người 10 phút sau.
-Đi, anh đưa em về! Anh không biết là cái thế giới này rồi sẽ đi về đâu khi không có một chút riêng tư lo chuyện đấu đá mà không có người xía vào.
Tôibiết anh chỉ nói vậy thôi nhưng lòng không còn chất chứa hận thù nữa, tôi bước qua từ giã Sir Nicolas.
-Cám ơn anh. Tôi nói dịu dàng. “Em rất cảm kích anh.”
Anh quá thấu hiểu tôi có ẩn ý gì, và cùng lúc tô thấy nỗi thương tổn hiện lên trong mắt anh. Tôi biết anh hiểu lầm rằng tôi cám ơn chỉ vì henry không bị phương hại, tôi muốn an ủi anh rằng tôi cũng rất lo lắng cho anh, nhưng quá trễ không còn thời gian nữa.
Anh đưa tay tôi lên môi mình từ biệt trong lúc henry đang bước tới đưa tôi ra xe.
Trên đường về lại nhà Lord Farquhar, anh nói với tôi.
-Anh có chuyện muốn nói với em, alex.
-Chuyện gì? Tôi hỏi lòng nhuốm lên 1 nỗi lo sợ.
Có vẻ gì là lạ trong giọng nói anh làm tôi có linh cảm 1 chuyện gì đấy rất nghiêm trọng sắp xảy ra.
-Anh sẽ sang Ấn độ!
-Sang Ấn độ! Tôi thốt lên kinh ngạc. tôi chưa bao giờ hình dung mình lại rơi vào tình cảnh bất ngờ này.
-Anh sẽ rời đây trong thời gian sớm nhất. Bạn bè anh nói ở bên đó có nhiều cơ hội kiếm tiền, nhất là trong lĩnh vực giao thương giữa các khu vực phía đông và Âu châu. Nếu chịu khó ở bên đó vài năm, học tập cách buôn bán mình sẽ phất lên mấy hồi.
-Làm sao anh qua đó được? Còn chi phí thì sao?
-Anh muốn đi vay mượn, nhưng tối qua anh đã nói chuyện với chú Roderick, chú rất tốt với anh. Chú hứa là sẽ giới thiệu anh với các hãng xưởng đã hoạt động củng cố ở Ấn độ. Còn nữa chú còn đề nghị trả tiền vé tàu và cho anh 1 số tiền đủ sống cho đến khi tự lập.
-Nhưng henry, chỗ đó xa quá.
Tôi không thể chịu nổi nhìn thấy anh đi! Những hàng mấy năm dài tôi không thể gặp anh. Một khi rời khỏi nước Anh, anh sẽ quên là tôi còn tồn tại ở đây. Trong 1 phút giây tôi có ý nghĩ hoang tưởng rằng tôi sẽ yêu cầu anh đem tôi đi – như vợ anh – như nhân tình – là cái gì thì cũng không sao miễn là tôi được ở bên anh. Nhưng khi trở về thực tại tôi hiểu rằng anh chỉ muốn 1 mình anh không vướng bận!
-Đó là cơ hội rất tốt, tôi! Không hiểu sao anh lại không nghĩ đến chuyện này trước đâ
-Anh tính ở bên đó… bao lâu
-Chú Roderick đề nghị là 4 hay 5 năm. Nếu anh biết dùng đầu óc, anh có thể trở về đây với cả gia tài.
Bốn hay năm năm! Cô không nói nổi mấy chữ đó ra miệng. Truớc khi họ có thể nói thêm, xe của họ đã vòng đến trước sân nhà Lord Farquha
-Mình sẽ bàn thêm cách nào tốt nhất. Tôi bắt đầu cuống lên
-Anh đã quyết định rồi. Henry xác định. “Anh sẽ rời đây trong thời gian sớm nhất.
-Nhưng henry. Tôi toan nói nhưng lại ngưng ngang, tôi biết mình không còn gì để nói nữa
Anh kéo ngựa cho dừng xe trước nhà, giờ đây tôi có cảm tưởng mình vừa bị án tử hình, tôi đưa tay ra cho người hầu đang bước vội tới giúp cô.
Tạm biệt Alex, anh sẽ quay lại gặp em khi anh có một gia tài đồ sộ.