Sáng ngày hôm sau henry bước vô phòng tôi ,anh ấy mặc một chiếc áo sơ mi màu đen và một quần tây đen và đôi giày da henry nói :-Alex em có muốn cùng anh đi xem sàn đua ngựa không?
-ok tất nhiên rồi henry, em đã ở liên tục trong phòng chán muốn chết, những vết thương đã khỏi.
-vậy thì em nên thay đồ và chuẩn bị đi , chúng ta sẽ dài ngay bây giờ.
Tôi vội vàng thay đồ tôi vận một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen và đôi giày đen nó làm tôn lên vẻ đẹp của tôi mái tóc đỏ rực đôi mắt xanh lục và làn da trắng.
-ôi Alex trông em thật thanh lịch.
Cảm ơn anh henry
Tôi và anh lên xe ngựa và tới sàn đua ngựa .
Khi đi tới trước cổng sân đua ngựa xe ngựa bắt đầu trục trặc về bánh xe.
Alex em hãy vô sân đua ngựa và chờ anh ,anh cần giải quyết cái xe đáng ghét này.
- được henry em sẽ chờ anh
Đang thấp thỏm âu lo thì tôi nghe có tiếng bước chân tới gần, tôi vội quay lại và trông thấy Sir Nicolas.
-Em đang làm gì ở đây vậy?
-Em đợi henry!
-Chỉ có mình em? Em phải hiểu, alex, là henry không nên để em ở lại không có người tháp tùng trên trường đua như thế này.
-Em không sao.
-Vấn đề không phải ở nơi em. Anh nói 1 cách cứng cỏi. “Đi, anh phải đưa em về nhà chú em.”
-Em phải đợi henry.
-Tại sao? Anh căn vặn. “Hắn đã quên mất là em đang ở đây. Em đợi bao lâu rồi?”
-Không lâu… lắm.
-Đã lâu đủ rồi! Anh sẽ không để em lang thang trong đây đợi chờ cái tên cặn bã đó nữa, khi mà hắn chả có lấy 1 chút ý thức nào để chăm sóc cho em.”
-Nhưng em phải đợi henry. Anh ấy nói sẽ quay trở lại.
-Nhưng em không thể tiếp tục ở đây. Sir Nicolas nói như thể đang giải thích cho 1 đứa bé. “Em sẽ bị người ta nói này nói nọ đấy, alex, khoác lấy tay anh rồi anh sẽ đưa em về nhà chú em.”
-Không, Nicolas. Tôi phản đối.
Anh đưa tay ra nắm lấy tay tôi.
-Anh muốn như vậy! Chuyện em ở đây 1 mình không những gây nên đàm tiếu cho em, mà còn không hợp với gia giáo lễ nghi nữa. Anh hoàn toàn không cho phép những chuyện như vậy xảy ra.
Anh lại kéo lấy tay tôi, và tôi rụt tay về phản đối.
-Không, Nicolas, không! Em phải đợi!
-Chuyện gì đang xảy ra vậy? Một giọng nói giận dữ cất lên.
Tôi và Sir Nicolas nhìn quanh và thấy henry bất ngờ tiến lại.
-Ồ thì ra là anh, henry! Tôi thở phào. “Em tưởng anh quên mất em rồi chứ.”
-Anh có chuyện! Anh vắn tắt. “Tôi có thể hỏi là tại sao Waringham lại xử sự kỳ lạ như vậy không?”
-Tôi đang thuyết phục alex việc em ấy ở đây 1 mình là không đúng, trái với lề thói. Sir Nicolas nói với giọng lạnh lẽo. “Điều mà anh hình như đã coi nhẹ!”
-Đó không pải là chuyện của ông. Anh hằn học. “Tôi rất ghét cái cách lôi kéo của ông đối với em họ tôi.”
Anh nói 1 cách hung hãn mặc dù không lớn tiếng. Anh không còn kiềm chế được mình. Tôi thở khẽ ra khi Nicolas nói với giọng chậm rãi điềm tĩnh.
-Tôi cho rằng đó là 1 sỉ nhục.
-Đúng tôi hoàn toàn có ý như vậy. Anh trả đũa.
-Tôi nghĩ rằng, henry, đến lúc có người phải dạy cho anh 1 bài học. Tôi rất lấy làm thú vị xuyên cho anh 1 lỗ qua người sáng sớm ngày mai.
-Không, không được làm như thế. Tôi thét lên hãi hùng.
Nhưng không ai trong hai người đàn ông, nét mặt đầy thù hận, để ý đến tôi trong lúc này.
-Tôi rất hân hạnh chấp nhận sự khiêu chiến của ông. Anh nói 1 cách châm biếm. “Nhân chứng thứ hai của tôi sẽ đợi ông trong vài giờ nữa, Waringham, nếu có người cần 1 bài học thì người đó chính là ông.”
-Chuyện đó còn phải đợi đã. Sir Nicolas đáp lại, giọng nói không 1 chút cảm xúc.Sáng ngày mai ở rừng thông .
Được .henry đáp
Anh nghiêm nghị cúi chào tôi, rồi bước đi điệu bộ tỏ ra bất bình
trước mọi việc vừa mới xảy ra.
-henry, anh không thể đấu với anh ấy, đừng anh. Tôi bật khóc.
-Cho tôi 1 lỗ vào người! Anh lắc đầu tỏ vẻ khinh bỉ. “Anh sẽ tặng cho hắn 1 lỗ thì đúng hơn, và mong rằng phát đó sẽ gϊếŧ được hắn.”
-henry, anh điên rồi! Anh không thể làm như thế được!