Quyển 1 - Chương 2

Lách cách, lách cách.

Chiếc ống hút khua qua khua lại từng viên đá cục va vào thành ly, tạo nên âm thanh lanh lảnh riêng biệt. Tôi nhìn vào ly Latte trà xanh còn chưa uống hết một nửa của mình, rồi ngước mắt nhìn chăm chăm về phía người ngồi đối diện. Lim Dae-han đang dùng ống hút khuấy động những viên đá trong cốc nước cam, gần như đã uống cạn.

Hiện giờ, hai người bọn tôi đang ở trong một quán cà phê, xung quanh quán được bày trí cơ man loại hoa sặc sỡ, đúng là một nơi chả phù hợp với mấy đứa con trai như bọn tôi chút nào. Máy lạnh trong quán được mở hết cỡ, tôi cảm thấy muốn lạnh tê hết cả người dưới lớp áo sơ mi học sinh mỏng manh của mình.Liếc nhìn quanh quán một vòng, cuối cùng, tôi quay lại nhìn Dae-han.

Lúc này, Dae-han không còn chăm chú vào việc khuấy nước đá nữa, cậu ta rút ống hút ra và vẫy nó lên bàn. Bắt đầu giơ cổ ly lên, và hốc những viên đá còn sót lại vào miệng. Một hành động dứt khoát và mạnh mẽ. Với hàm răng chắc khỏe của Dae-han thì mấy viên đá đã bị cậu ta nghiền nát, vỡ vụn ra một cách dễ dàng, và sau cùng bị nuốt hết vào trong, biến mất chẳng còn một dấu vết. Chứng kiến cảnh tượng đó, đừng bảo sao tôi lại suy nghĩ thứ tiếp theo bị nghiền vụn chính là bản thân mình.

Bản tính nhút nhát của tôi là một phần lý do tại sao tôi không thể từ chối lời mời cảu cậu ấy. Nếu như những người khác cũng chứng kiến Dae-han như tôi vừa thấy, tôi chắc chắn họ sẽ không từ chối lời mời đó.

Hãy nhớ rằng Lim Dae-han là con trai của một thương nhân buôn thịt nổi tiếng ở phố Jacheon-dong, một người hung ác và mạnh mẽ, sở hữu thân hình cao lớn với sức mạnh đáng kinh ngạc. Trái ngược với tôi, chỉ là một chàng trai nhỏ bé cao có chừng đôi ba thước (cụ thể là 1m75). Dầu vậy, tôi chả hề khước từ yêu cầu của Dae-han, vì cậu ta nom có vẻ là một tên lưu mạnh không xấu xa cho lắm. Lý do mà tôi nghĩ như vậy là hành động ban nãy của cậu ta.

Trước khi tôi kịp lên tiếng, Dae-han nắm lấy cổ tay tôi, bước ra khỏi quán và vẫy tay gọi một chiếc taxi sát vỉa hè.

Tôi thậm chí còn chẳng có cơ hội để khước từ thế nên tôi đành nhảy vào hàng ghế sau của chiếc taxi và đi thẳng vào trung tâm thành phố mà không nói lời nào. Bác tài xế nhìn tôi qua chiếc kính chiếu hậu, như thể đang lo lắng cho tôi bởi sự khác biệt đáng sợ về ngoại hình này. Lim Dae-han, như một tên côn đồ thực thụ, nói với một cách hăm he, dọa nạt:

"Này ông chú, lái xe cho cẩn thận vào. Đừng có mà chăm chăm nhìn vào bọn tôi như thế"

Khi nghe thấy những lời đó, huyết quản chảy trong người muốn tuôn ra ngoài, làm mình mẩy tôi nổi hết da gà. Trong giây lát, cơn nóng hầm hì trong người nhanh chóng tan biến đi mất. Giờ thì tôi bắt đầu lo sợ cậu ta sẽ bán tôi cho ai đó, hoặc trấn lột tôi với tất cả những gì tôi mang trên người. Nhưng giờ trong người tôi đâu còn gì mấy tờ mười nghìn won.

Nhưng dường như tôi đã lo xa rồi.Dae-han lịch sự thanh toán xong lộ phí cho bác tài xế một cách đàng hoàng. Tôi chằm chặp đứng nhìn cậu ta một lúc. Ngay sau đó, gần nơi bọn tôi tựu lại với nhau có một bảng hiệu đề một dòng chữ thô sơ: "Máy lạnh đầy đủ! Hãy bay cùng M House trong mùa hè nóng bức." Và rồi, chúng tôi tiến vào quán, nơi mà cả hai ngồi đối diện nhau lúc này.

Trái ngược với những cánh hoa mềm mại thu hút biết bao thiện cảm bằng màu sắc rực rỡ vương vãi trên ghế sô-pha thì Lim Dae-han lại trông giống một tên chuyên bắt nạt, cứng đầu, chả ai ưa. Cậu ta ngồi tréo ngoảy trên ghế, làm cho bắp đùi bự chảng săn chắc nầy xếp lên bắp đùi y chang kia khiến cho nó đã nhô cao lại càng cao thêm. Một lúc sau, Daehan không dán mắt vào màn hình điện thoại nữa mà nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi nhanh chóng cúi mặt xuống khi bắt gặp ánh nhìn của cậu ta.

Chỗ này được gọi là room-cafe, không gian mới lạ với kiến trúc tinh tế, trần nhà được trang trí bằng những tấm tiêu âm nhỏ nhẹ, với vô số lỗ nhỏ trên đó. Dù có một phòng riêng để hút thuốc ở cạnh lối vào, mùi khói thuốc vẫn khá rõ ràng. Ngay cả nơi chúng tôi ngồi cũng có một gạt tàn thuốc bừa bãi trên bàn. Quán không có quá nhiều quy định, vì nó là một room-cafe; hoặc có thể mọi người chỉ đơn giản là không quan tâm đến những quy định đó.

Khi ánh mắt tôi nhìn xuống gạt tàn thuốc, Dae-han đột ngột hỏi: "Ki Young-huyn, cậu có biết hút thuốc không?" Ngay khi câu hỏi của Dae-han kết thúc, tôi lắc đầu nhẹ nhàng. Thực ra, từ nhỏ đến lớn, tôi chưa bao giờ chạm vào một điếu thuốc chứ nói chi là hút. Cha tôi từng kể rằng từ khi mẹ mang đang thai tôi, ông đã từ bỏ thuốc lá trong suốt chục năm, và kể từ đó, trong nhà không còn ai hút thuốc nữa. Tuy vậy, anh trai là một ngoại lệ, vì tôi đã bắt gặp anh ấy lén hút ở đâu đó bên ngoài.

Trong suốt thời tiểu học, trung học và trung học phổ thông, tôi đã không ít lần chứng kiến bạn bè cùng lớp tập tành hút thuốc. Và một số bạn thân của tôi cũng đã rơi vào con đường đó, chỉ để tìm cảm giác "hưng phấn" và lấy lại vóc dáng mơ ước; tuy nhiên, họ không bao giờ cho phép tôi chạm vào cái thế giới nghiện ngập đó. Và lý do rất đơn giản, đó là tôi căm ghét mùi khói thuốc lá. Với thể trạng yếu đuối như tôi, chỉ cần ngửi thấy mùi khói ấy cũng đủ làm cho tôi mệt mỏi tột cùng.

Và giờ đây, khi tôi và Dae-han ngồi đối diện nhau, Dae-han trông vô cùng khó xử khi đề cập đến việc hút thuốc, như thể cậu ta đang chiến đấu với sự nghiện ngập, chúng thể hiện rõ qua cách mà cậu ta siết chặt bàn tay và nhấp nháy đôi chân của mình.Tôi đoan chắc đối phương rất nóng lòng làm một điếu lắm đây. Thật là, tôi phải nói hoặc làm gì đó tốt cho cậu ta mới được.

"Nếu cậu muốn hút, cứ tự nhiên, không cần kìm nén như vậy đâu."

"Không sao, tôi ổn."

"Tớ nói thật đấy, cậu có thể hút nếu muốn."

Thay vì trả lời, Dae-han cầm ly đá và uống ngấu nghiến. Tôi ngạc nhiên khi nhìn thấy những viên đá bị mắc kẹt giữa hai hàm răng mạnh mẽ của cậu ta, trông giống như mảnh băng bị tàu phá băng nát.

"... Vậy sao cậu lại đưa tôi đến đây?"

Sau câu hỏi đó, Dae-han quay lại nhìn tôi, một tay tựa vào lưng ghế và tay còn lại đưa lên gãi cằm. Cuối cùng, cậu ta thở một hơi dài, làm ẩm đôi môi khô khốc của mình và nhẹ nhàng nghiêng đầu. Dae-han liền chớp chớp mắt.

Trông cậu ta như đang khó khăn lắm khi đề nghị một điều thiện ý từ tôi vậy? Tôi không tiếp xúc nhiều với Dae- hạn cho mấy, và điều duy nhất tôi có thể làm chỉ là cho cậu ta một ít tiền. Chẳng biết cậu ta có biết nhục khi trấn lột ai đó hay không? Đơn giản chỉ cần cậu ta nói với ai đó: "Cho tôi mượn một chút rồi sau này trả.", tôi tin rằng họ sẽ ghi vào sổ nợ ngay lập tức. Dù sao, tôi sẽ nói những suy nghĩ của mình vào lúc này.

Đường chân mày của Lim Dae-han nhô lên khi cậu ta nhíu mày, trông thật khó chịu và đáng sợ. Tôi chắc chắn rằng tôi vẫn còn tiền, phải không? Tưởng tượng chỉ một lúc, tôi lục lọi trong túi, cắn môi và rút ra hai tờ mười nghìn won ẩn giấu dưới ốp lưng điện thoại. Tôi cầm tiền bằng hai tay, giữ như giữ trứng và đưa chúng một cách cẩn thận trước mặt Dae-han.

Tôi đưa tiền cho cậu ta và nói:

"Đây là tất cả những gì tôi có. Tôi nói thật đấy."

"Này, Ki Young-huyn."

"Hả?"

"Tôi không túng thiếu đến vậy. Cậu nghĩ tôi là một tên bắt nạt đấy à?"

Cậu đúng là tên bắt bạt rồi còn gì.

Tôi muốn khóc thật sự.

"Vậy sao cậu lại rủ mình đi cùng thế?" Tôi hỏi với giọng nức nở.

Lim Dae-han trả lời một cách hùng hồn, "Vì trời nóng."

Tôi không nhận được câu trả lời, thay vào đó, Dae-Han lại hỏi những điều mà cậu ta muốn biết với cùng một giọng nói trầm thấp. Tôi lắc đầu và trả lời.

"Không sao đâu mà."

"Sao cậu không uống hết ly nước đó đi?"

"À, ừ tôi sẽ uống ngay đây."

"Dường như cậu thích uống trà xanh mỗi khi đến quán cà phê này nhỉ."

"Ừm... Mình không thích cà phê lắm."

"Cậu đã từng hẹn hò với ai chưa?"

"Chưa."

Tôi nghi hoặc nhìn Dae-han, trong lòng tôi có chút bất an khi trả lời câu hỏi đó. Tại sao lại hỏi về hẹn hò? Có phải cậu ta muốn ai đó giới thiệu cho mình? Nhưng mình chẳng biết đứa con gái nào để giới thiệu cho cậu ta cả. Từ sau khi tôi chuyển đến trường nam sinh sau khi kết thúc năm học cấp hai, tôi đã không gặp gỡ nhiều người mới. Mặc dù chúng tôi cùng học chung lớp, nhưng lớp học được chia thành hai, một bên nam và một bên nữ. Và thật sự mà nói thì tôi cũng không phải loại người thích đi tán tỉnh hay tìm cớ để tiếp xúc với gái đâu.

Tôi chẳng hề có hứng thú với những chuyện như vậy. Để xác nhận lại, Dae-han hỏi tôi lần nữa. Biểu cảm và giọng điệu của cậu ta dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

"Cậu chắc là mình không có người yêu chứ?"

Tôi cảm thấy bối rối trước câu hỏi của Lim Dae-han. Tôi không chắc cậu ta đang nói về bạn trai hay bạn gái, nhưng từ "người yêu" làm tôi cảm thấy khó hiểu. Tôi liếc nhìn Dae-han và lặng lẽ gật đầu. Lúc đó, khóe miệng của cậu ta nở thành một nụ cười tươi rói. Không ngờ rằng kẻ như Dae-han, luôn đầy uy hϊếp, lại có lúc như thế này.

Tôi không biết có chuyện gì với cậu ta nữa...

Tôi nuốt lại những từ sắp thốt ra khỏi miệng. Lim Dae-han mở mắt to, tay xoa xoa lên đùi. Sau một lúc do dự, cậu ta chìa tay to và thô ráp của mình về phía tôi.

"Vậy thì hãy hẹn hò với tôi đi."

"Không."

Sau khi tôi nói điều đó, tôi mím chặt môi và giữ lặng. Đó là từ duy nhất thoát ra từ miệng tôi, và một khi lời đã nói ra, không bao giờ có thể rút lại được.Bất giác, tôi giữ chặt hai tay trên đùi một cách khiêm tốn. Ánh mắt tôi chăm chú rảo từ Dae-han chuyển xuống bàn tay đang chìa ra của cậu ta.

Lim Dae-han vẫn im thinh thích. Vài giây sau, tôi từ từ ngước mắt lên và nhìn thẳng vào mắt đối phương.

“...”

“...”

Ngay lập tức, Lim Dae-han, từ một người vừa mới cười toe toét như hoa tươi, giờ đây chuyển sang vẻ mặt ủ rũ, úa tàn. Đôi chân mày cậu ta nhăn nhíu, uốn lượn như con sóng xô. Có vẻ như cậu ta sắp túm cổ tôi và ném tôi ra khỏi ghế sô-phà bất cứ lúc nào. Tôi cũng cảm thấy có chút xấu hổ với hành động vừa rồi.

Sẽ tốt hơn nếu tôi nhanh chóng trả lại số tiền hai mươi nghìn won đó. Nếu Dae-han yêu cầu trả lại, tôi sẵn sàng đưa cho cậu ta mà không do dự. Nhìn tờ mười nghìn won gấp gáp trên bàn, nhăn nhúm và nhàu nát, cũng giống như tâm trạng tôi hiện tại.

Tôi dừng việc nhìn tờ tiền trên bàn và chậm rãi quay lại nhìn Lim Dae-han. Mặc kệ ai đó có nghe thấy hay không, tôi run rẩy và yếu đuối nói:

"M... Mình không nghĩ chúng ta có thể..."

"Sao lại không?"

Dae-han hỏi mà không do dự. Tôi không biết tại sao. Hiện tại, tôi đang rất hoang mang.

"Mình và cậu đều là đàn ông đúng không?"

"Cậu thật cổ hủ lắm, Ki Young-huyn."

Mình cổ hủ sao?

Khi nghe từ "cổ hủ" từ Lim Dae-han, một tên lưu manh “khét tiếng” trong trường,tôi dường như cảm thấy thống thiết, sục sôi trong người. Nhưng tôi không thể phủ nhận điều đó, cũng như không thể bộc lộ điều đó. Lim Dae-han cũng có vẻ bức bối lắm khi nghe tôi nói như vậy.

"Và..." tôi thậm chí phải nói điều này ra sao? "V...Và bọn mình có bao giờ giao thiệp với nhau trước đây đâu."

Ngay cả khi có một lý do để từ chối, tôi không ưa Lim Dae-han, dù cho cậu ta có hấp dẫn và nổi tiếng với các cô gái ở trường. Nếu Dae-han mời tôi hẹn hò, tôi chắc chắn rằng tôi sẽ từ chối mà không do dự. Nếu Dae-han ngỏ một lời hẹn hò với bọn họ, tôi đoan chắc họ sẽ cụp đuôi chạy biến đi mất tiêu thôi. Chả có sự khác biệt gì giữa việc hứng thú và hò hẹn sao? Dae-han chỉ là một chàng trai bình thường thôi.

Trước câu trả lời của tôi, Lim Dae-han nghiêng đầu một chút rồi ngồi dậy. Không biết do cậu ta cao lớn hay do tôi cảm thấy sợ hãi, nhưng ở góc nhìn này, Dae-han trông rất kiêu ngạo.

"Tôi thấy cậu nói nhiều lắm. Sao cậu không thể nói chuyện với tôi như vậy?"

"...Ở đâu cơ?"

Tôi hỏi xong thì mới nhận ra sự ngớ ngẩn của câu hỏi đó. Tất nhiên là cậu ta thấy tôi ở trường rồi. Dù có nhiều người quan tâm đến Dae-han, nhưng lũ xung quanh cậu ta cũng chỉ như lũ ruồi lằng ruồi nhặng, mong muốn lợi dụng được điều gì đó từ cậu ta. Tuy vậy, cậu ấy là một người ít nói, luôn mang tính khí thất thường. Dầu vậy, cậu ta là một tên kiệm lời, luôn có những tính khí thất thường. Vì thế mà cậu ta sẽ chả có thừa thời gian để đoái hoài đến tôi để chuyện trò này nọ đâu.

"Ở trong lớp."

Lim Dae-han trả lời một cách bình thản. Một cách nào đó, đó là một hành động khá lịch sự.

"Nhưng việc nói chuyện và trò chuyện với cậu là hai điều khác nhau."

Lim Dae-han lẩm bẩm, le lưỡi liếʍ đôi môi của mình, sau đó bực mình và hất đi một lời chửi thề. Tôi đứng im chỉ dám sử dụng ánh mắt để giao tiếp với cậu ta.

"Tôi nên làm gì đây?" Lim Dae-han hỏi tôi với vẻ mặt căng thẳng. Tôi không biết nên trả lời gì nếu cậu ta hỏi về điều đó.

Cuộc hẹn hò đầu tiên của tôi là khi tôi còn học cấp 2. Một cô bạn cùng trường tiểu học đã mời tôi đi chơi và chúng tôi đã quen nhau trong khoảng hai tuần. Tuy nhiên, chúng tôi chỉ gặp nhau hai lần và chưa có chuyện trò nghiêm túc nào xảy ra. Mặc dù chúng tôi học chung trường, nhưng không có sự tiếp xúc thâ mật nào giữa chúng tôi.

Tôi chớp mắt vài cái rồi nhìn Dae-han. Cậu ta lại chửi thề khi thấy tôi im lặng. Thấy tôi không phản ứng trước lời tục tĩu của mình, cậu ta vuốt tay mình trên mặt như thể đang chùi cái nắp xoong ấy. Cuối cùng, Dae-han thở dài một cái.

"Nói chuyện đi."

"Hả?"

Tôi ngạc nhiên thốt lên.

"Cậu nói rằng không muốn hẹn hò ngay lập tức, vậy thì chúng ta hãy bắt đầu bằng việc nói chuyện, rồi sau đó từ từ hẹn hò."

Điều khác biệt ở đây chỉ là việc trì hoãn hoặc chần chừ. Tôi tự hỏi liệu cuộc hẹn hò giữa chúng ta có thể diễn ra bình thường hay không.

Tôi gãi cằm trước cái điều phi lý đó. Tại sao cậu ta lại muốn hẹn hò với tôi? Thật khó xử quá đi mất. Bỗng, một suy nghĩ xuất hiện trong đầu tôi, "Tại sao chúng ta lại phải hẹn hò? Mọi người thường có cảm xúc gì khi hẹn hò?" Dường như cảm xúc trong tôi dần cócó phương hướng. Cảm giác của tôi bây giờ, tựa như toàn bộ huyết quân bên trong mình đang muốn quánh quạnh lại. Cuối cùng, tôi không kìm được mà hỏi.

"Cậu thích tôi phải không?"

Ngay sau đó, từ một người tự tin tràn đầy trong phút chốc Lim Dae-han trở nên lung lay. Cậu ta không trả lời mà tỏ ra do dự, rụt rè. Cậu ta có lẽ không biết rằng tôi còn bối rối hơn cả cậu. Lim Dae-han không nhìn vào tôi, và tôi chuyển ánh mắt sang cái vành tai đỏ bừng của cậu ta. Dù đang là mùa hè … nhưng tôi lại cảm thấy nổi hết cả da gà.

Tôi đoán chắc rằng cậu ta thực sự thích tôi rồi...

Dae-han gọi và đặt thêm hai ly nước trong khi ly của tôi đã gần cạn. Có một lý do quá lớn khiến cuộc chuyện trò giữa bọn tôi chả tiến triển được gì mà cứ đợi chờ ra mãi. Lim Dae-han cứ liên tục gọi nước, như thể cậu ta khát dữ lắm vậy. Khi ly nước trước mặt tôi đã cạn, Dae-han rút điện thoại ra.

"Gì vậy?"

Tôi hỏi với giọng điệu hơi khó chịu nhìn vào Dae-han.

Lim Dae-han hống hách nâng cằm, làm bầu không khí xung quanh trở nên nặng nề hơn.

"Số điện thoại của cậu."

"Cậu chỉ muốn số điện thoại thôi à?"

“Hừm”

Tôi thận trọng xách điện thoại ra bằng cả hai tay, mắm môi lại, và bắt đầu nhập số điện thoại 010... Tôi từ từ đưa điện thoại cho Dae-han mà không nháy máy hay lưu lại số.

Lim Dae-han xoa cằm, nhìn vào điện thoại và bấm số mà không chần chừ.

Rè... Rè... Rè...

Túi của tôi bắt đầu rung lên. Tôi cười gượng gạo khi thấy một dãy mười một con số của Lim Dae-han hiển thị trên màn hình. Tôi nắm chặt điện thoại trong tay.

"Cậu có muốn ăn gì không?"

"An há?"

Giọng tôi vô tình vang lên. Lim Dae-han nhíu một bên chân mày.

"Cậu không đói à?"

"M... Mình muốn về nhà."

"Him."

Lim Dae-han không giấu được sự bất mãn. Tôi mím môi và tự hỏi, tại sao Dae-han lại thích tôi? Tôi chưa bao giờ bắt chuyện với cậu ta, một tên lưu manh luôn bị các cô gái mặc váy ngắn và trang điểm trang điểm quá lố vây quanh mọi lúc mọi nơi.

Nếu Lim Dae-han có sở thích như vậy, thì ngoài kia chắc chắn sẽ có nhiều mẫu đàn ông khác mà cậu ta sẽ ưng ý. Không phải có đầy ắp kẻ như vậy nói rằng sẵn sàng hy sinh để làm điều đó với một người hoàn hảo như Lim Dae-han hay sao?

Lim Dae-han vừa đứng dậy vừa nói.

"Vậy thì hãy về cùng nhau."

Sau khi ngồi dậy, tôi đành vươn vai cho giãn gân cốt; dù không ngồi lâu nhưng do ngồi mãi một kiểu tư thế nên có đôi chút không thoải mái.

Dù tôi không ngồi lâu nhưng do ngồi cùng tư thế một thời gian dài nên cảm thấy không thoải mái. Một vài tiếng răng rắc vang lên khi tôi nhẹ nhàng cử động đầu qua lại. Tôi mở môi, nhìn Dae-han và nhận được ánh nhìn của cậu ta.

"Về nhà thôi."

Lim Dae-han gõ ngón tay lên bàn. Mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng thật sự tôi cảm thấy rùng mình trước điều đó.