Editor: Yatloml.
CHƯƠNG 5: Tay chân lành lặnCon số này dường như đang nói với cô rằng: có bao nhiêu chuyển bấy nhiêu không hơn không kém.
Có vẻ như nịnh nọt không đúng?
Ngay cả số lẻ cũng phải chuẩn xác.
Lâm Hề Trì không nói nên lời, gõ vào ô trả lời: 【Cậu không cần so đo như vậy, không hổ là đại nhân lại đi so đo với người khác. 】
Khoảnh khắc tiếp theo, cô hít một hơi thật sâu, làm tan đi hơi thở ủ rũ trong l*иg ngực, xóa bỏ câu trả lời, đáp: 【Cảm ơn lão đại! Tôi chưa bao giờ thấy ai đó cho tiền dễ dàng như người! 】
Lâm Hề Trì khẽ khịt mũi, nhận tiền rồi cất điện thoại vào túi.
Không lâu sau, một người bước ra khỏi lớp.
Bởi vì một số phòng ban của Hội sinh viên sắp xếp các cuộc phỏng vấn trong lớp học lớn này, thứ tự các cuộc phỏng vấn, ngoài việc xếp hàng dài này, nên được chia thành các phòng ban.
Nhìn thấy hàng dài này, cậu ta sửng sốt, đi tới gần bọn họ hô: "Xếp hàng theo bộ phận. Truyền thông đứng ở đây, Tuyên truyền chỗ này, tiếp theo là Thể thao... Các cậu chờ một lát, phỏng vấn sẽ bắt đầu sớm."
Trong mười giây ngắn ngủi, hàng chục người được chia thành bốn đội.
Theo chỉ dẫn của vị tiền bối, Lâm Hề Trì đã tìm được hàng của Thể thao. Ngay lập tức, cô phát hiện ra rằng trong nhóm người này, chỉ có ba người đang phỏng vấn cho bộ môn Thể thao.
Ngoài cô ra chỉ có cặp kính gọng vàng và một chàng trai khác.
Ba người xếp thành một hàng, từ trước ra sau, chiều cao bày ra một hình "lõm". Trong một thời tiết nóng nực như vậy, thật là vừa vặn, xung quanh dường như có một cơn gió hiu hiu và buồn bã.
"..." Lạnh như vậy sao?
Nhìn xung quanh, Lâm Hề Trì cảm thấy trái ngược hoàn toàn như vậy quả thực có chút kỳ quái, nhưng cô cũng không quá để ý.
Nhưng chàng trai đứng sau lưng cô lại tò mò, vẻ mặt ủ rũ hỏi cô: "Này, bạn học, môn chúng ta có mấy người đăng ký vậy?"
Lâm Hề trì chưa kịp trả lời thì cặp kính gọng vàng đã lên tiếng.
"Có một vòng phỏng vấn vào buổi sáng."
Giọng anh ấm áp và rõ ràng, chậm rãi và thong thả, với một giọng điệu hơi cà lơ phất phơ.
Cậu ta chợt nhận ra, và hỏi hai người họ một cách rất quen thuộc: "Này, khoa của cậu là gì? Tôi cảm thấy như cả ba chúng ta có thể vào được, chúng ta hãy tìm hiểu nhau trước. Tôi đến từ khoa vật lý, tên là Diệp Thiệu Văn. "
"Khoa Thú y, tôi tên Lâm Hề Trì." Do dự vài giây, Lâm Hề Trì hỏi anh: "Tại sao cậu lại cảm thấy như vậy?
Diệp Thiệu Văn nói: "Tôi nghĩ vậy."
"..."
Lâm Hề Trì nhìn cậu ta một cái.
Diệp Thiệu Văn cao lớn, đường nét trên khuôn mặt thanh tú, nước da ngăm đen mang khí chất anh hùng. Đôi mắt to, nếp gấp hai mí thật sâu, đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen tuyền, khí chất ngời ngời và tỏa nắng.
Cậu ta trông khá đẹp.
Cho dù có không đẹp cô cũng không thể nói bất cứ điều gì.
Lâm Hề Trì không biết phải nói gì, nên mím môi cười.
Có lẽ cho rằng Lâm Hề Trì quá lạnh lùng, Diệp Thiệu Văn tập trung sự chú ý vào cặp kính vàng. Làm thân với người cùng giới còn hơn kết thân với người khác giới, cậu ta bước đến cặp kính gọng vàng, trực tiếp đặt tay lên vai anh.
"Người anh em, cậu là người khoa nào?"
Kính vàng nhẹ nhàng nói: "Hà Nho Lương khoa Tài chính."
Nghe vậy, Diệp Thiệu Văn sửng sốt một chút, lúng ta lúng túng nói: "Cái tên này có vẻ hơi quen."
Không chỉ mình cậu ta thấy vậy, Lâm Hề Trì cũng cảm thấy rất quen thuộc.
Trong cuộc họp kéo dài ba ngày của các sinh viên năm nhất, mỗi giáo viên đều sử dụng một vị đàn anh như một tấm gương phản bác khi phát biểu.
Học sinh chán nghe, thầy cô chửi cũng không mệt.
Tên tuổi của đàn anh sau đó lan rộng trong suốt năm thứ nhất.
Trên đường Lâm Hề Trì từ ký túc xá đến đây, Nhϊếp Duyệt vẫn đang nhắc đến vị đàn anh này với cô, nên cô vẫn rất ấn tượng về cái tên này.
Họ của anh ấy là Hà và tên anh ấy là Nho Lương.
Hà Nho Lương.
Diệp Thiệu Văn hiển nhiên là nhớ tới người số một này, cậu ta thở dài cười cười: "Sao lại giống tên đàn anh mà trượt kỳ thi, tôi nhớ ra cũng là người khoa Tài chính? Hahaha, nếu không phải tôi và cậu cùng năm nhất. Tôi nghĩ cậu là anh ấy. "
Diệp Thiệu Văn không nhìn thấy bản đăng ký của anh ấy, nhưng Lâm Hề Trì thì có.
Đó là năm hai, không cùng khóa với họ.
Lâm Hề Trì mở miệng muốn nhắc nhở cậu ta, nhưng ngượng ngùng vì nhìn trộm tờ đăng của Hà Nho Lương.
Thấy Hà Nho Lương không đáp lại, Diệp Thiệu Văn không quan tâm, tiếp tục dùng phát huy quen bản tính thuộc của mình.
"Các cậu nói xem chẳng lẽ vị tiền bối này đã bị cha mẹ đánh gãy chân. Tuy rằng tôi cảm thấy đàn anh rất ngầu, nhưng nếu tôi làm ra chuyện này, về nhà nhất định sẽ chết."
Cậu ta nhướng mày cười toe toét, như thể đang cố gắng tìm sự đồng cảm.
Hà Nho Lương không nhìn cậu ta và chậm rãi mở miệng.
"Tên tôi là Hà Nho Lương, đến từ Sở Tài chính, tôi là người vắng mặt trong kỳ thi." Hà Nho Lương từ từ vỗ nhẹ lên vai Diệp Thiệu Văn cười nhẹ, "Đó chính là tôi."
"..."
"..."
Lâm Hề Trì lùi lại một bước trong im lặng.
Thất thần một lúc, có vẻ không thể tin được, Diệp Thiệu Văn đưa tay bóp vành mũ, quay người lại, thì thào: "Cái gì, không phải như vậy..."
Trước khi kịp nói hết câu, cậu ta liếc nhìn xuống và ngay lập tức nhìn thấy tờ đăng ký trên tay Hà Nho Lương.
Diệp Thiệu Văn không nói nên lời, vẻ ngoài của cậu ta ngay lập tức trở nên u ám hơn, uể oải và hoàn toàn mất đi tinh thần phấn chấn.
Hà Nho Lương gấp đôi tờ khai đăng ký, trầm giọng nói, "Làm cậu thất vọng rồi."
Đúng lúc này, một đàn chị nhẹ nhàng bước ra khỏi cửa, lớn tiếng hô: "Có ai phỏng vấn môn thể thao không? Vào đi."
Hà Nho Lương vừa vặn là người đầu tiên, quay đầu và giơ tay đáp lại lời nói của cô, sau đó bước vào.
Câu nói này như một cơn mưa đúng lúc, cứu Diệp Thiệu Văn khỏi tình huống xấu hổ vừa rồi. Cậu ta thầm chửi "Fuck", sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Vừa định cùng Lâm Hề Trì bàn luận.
Hà Nho Lương quay đầu lại, nhìn cậu ta mỉm cười.
"Thấy chưa? Tay chân tôi còn lành lặn."
"Tôi nghĩ những gì anh ta nói là uy hϊếp! Đe dọa tôi!" Sau khi Hà Nho Lương rời đi, Diệp Thiệu Văn trực tiếp coi Lâm Hề Trì như cái cây mà trút giận, "Tại sao anh ta lại nhấn mạnh từ 'tay chân lành lặn'! Cậu không cảm thấy đáng sợ hay sao! "
Lâm Hề Trì im lặng vài giây, yếu ớt phản bác: "Có thể anh ấy chỉ đang cố chứng minh rằng chân anh ấy không bị cha mẹ đánh gãy..."
Nghe vậy, Diệp Thiệu Văn cũng im lặng, nhanh chóng nói: "Tại sao cậu lại nói giúp hắn?"
"..."
"Anh ấy trông đẹp hơn tôi?"
Da đầu Lâm Hề Trì bị cậu ta làm cho tê dại.
Trong khi vẫn đang suy nghĩ về cách đối phó với anh ta, Hà Nho Lương bước ra.
"Người tiếp theo vào đi."
Lâm Hề Trì hơi ngạc nhiên, cảm thấy rằng Hà Nho Lương đã vào trong chưa đầy một phút. Cô nhanh chóng đáp lại, dành cho Diệp Thiệu Văn một biểu cảm thông cảm rồi bước vào lớp.
Không gian phòng học này không rộng, được ngăn thành hai dãy bàn ghế. Lâm Hề Trì nhìn thấy một tấm biển có dòng chữ "Môn thể thao" trên bàn ở hàng thứ ba từ bên trái và bước tới.
Có hai người phỏng vấn, một nam và một nữ. Chàng trai mũm mĩm trông thật thà chất phác, còn cô gái là đàn chị mới ra trường, gương mặt baby.
Lâm Hề Trì đưa bản đăng ký.
Chàng trai mập mạp đại khái liếc nhìn, sau đó nói: "Trước tiên tự giới thiệu."
Bị hai người nhìn chằm chằm, Lâm Hề Trì lập tức trở nên căng thẳng, khô khan nói: "Tôi tên là Lâm Hề Trì, đến từ khoa Thú y, tính tình vui vẻ, dễ hòa đồng, có nhiều sở thích... Tôi có niềm đam mê thể thao. Tôi rất mong được tham gia câu lạc bộ này".
Không khí đóng băng trong một giây.
Đàn chị có vẻ mặt trẻ con vỗ tay: "Được rồi, em được thông qua."
Lâm Hề Trì sững sờ một hồi: "A?"
"Cậu thật quá mức tùy tiện!" đàn anh mập trừng trừng đàn chị có khuôn mặt baby, hắng giọng hỏi: "Được rồi, hiện tại anh muốn hỏi em vài câu. Ừm... Cung hoàng đạo của em là cái gì?
"Thiên Bình."
"Còn nhóm máu?"
"Loại O."
"Ngoài câu lạc bộ của tụi anh, em có đăng kí cho các câu lạc bộ khác không?"
"Không."
Sau khi hỏi ba câu này, đàn anh mập mạp cầm tờ đăng ký của cô lên, liếc nhìn cô rồi gật đầu.
"Được rồi, phỏng vấn kết thúc, em có thể trở về chờ thông báo. Nhân tiện giúp anh gọi cho bạn học sau, cám ơn."
"..." Đây có phải là kết thúc không?
Lâm Hề Trì do dự nhìn anh, vẻ mặt muốn nói rồi lại thôi, nhưng cuối cùng lại không nói gì, ngơ ngác nói "Được", sau đó xoay người đi về phía cửa.
Chưa kịp sử dụng những kiến thức về thể thao đã chuẩn bị từ trước, cô đang có tâm trạng phức tạp, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất.
Bộ này không phải là một chút quá khó hiểu...
Lâm Hề Trì đi xuống lầu, rút
điện thoại di động ra và liên lạc với Nhϊếp Duyệt trên WeChat, biết rằng cô có thể mất một thời gian, Lâm Hề Trì nói với cô mình trở về ký túc xá trước.
Trên đường trở về.
Lâm Hề Trì vẫn cảm thấy không thể giải thích được, vì vậy cô ấy tìm một hốc cây mà cô ấy thường nói chuyện.
Giây tiếp theo, Lâm Hề Trì gọi cho Hứa Phóng.
Nhưng không biết Hứa Phóng đang làm gì, hồi lâu mới nhấc máy, giống như vừa mới ngủ say bị đánh thức, giọng điệu cực kỳ không kiên nhẫn.
"Fuck, ai vậy?"
Lâm Hề Trì dừng lại vài giây và nói một cách trìu mến, "Là ba đây."
Đầu dây bên kia im lặng, vài giây sau, bên tai Lâm Hề Trì vang lên tiếng bíp cúp máy.
Hứa Phóng cúp điện thoại.
Không chút do dự, Lâm Hề Trì gọi lại lần nữa.
Lần này Hứa Phóng nhấc máy nhanh chóng. So với lúc này, giọng điệu của anh ta rõ ràng hơn rất nhiều, giọng nói khàn khàn trầm thấp, qua điện thoại Lâm Hề Trì có thể cảm nhận được sự thù địch của anh: "Cậu không thấy tôi đang ngủ sao?"
Lâm Hề Trì thành thật nói: "Tôi biết."
"Sao cậu còn gọi lại?"
"Ừ." Lâm Hề Trì gật đầu, "Càng muốn gọi lại."
"..."