Tình Yêu Và Ŧìиɦ ᗪu͙ƈ

4.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tôi đang ở nhà và ngồi trên chiếc ghế đá ngắm dòng người qua lại.Cảnh đêm Sài Gòn khá ồn ào với tiếng xe cộ chạy không ngớt và ánh đèn sáng rực một góc đường,xa xa thấy thoáng vài ku trẻ trâu đang thể …
Xem Thêm

Chương 12: Tình yêu và tìиɧ ɖu͙© (5)
_Lên coi con nhỏ có sao không,nó có chuyện gì anh biết tay với tôi!

_Dạ-tôi nói lí nhí rồi theo cô lên lầu thấy hơi nhột nhột sau lưng,hình như có viên đạn nào đấy đang nhắm về phía mình

_Con ơi! anh nó tới rồi nè,mở cửa cho mẹ với

_Kêu ảnh về đi!

_Mở cửa cho anh đi em!

_Tôi không muốn thấy mặt anh nữa,anh về đi

Uyển Văn vừa gào lên vừa khóc,cô và tôi cũng lúng túng không biết phải làm thế nào,em giận dai quá.Bác trai cũng lững thững đi lên nhìn tôi với cặp mắt sắt như dao cạo cùng với bàn tay gân guốc to bè đang nắm chặt lại.Nếu Mike Tayson lúc thượng đài trông như thế nào thì ba Uyển Văn lúc ấy trông như thế đấy, và nhất là ba em cũng to con hơn tôi gấp rưỡi.Tất nhiên tôi không bao giờ có cái ý định mất dạy là ra tay với ba em,nhưng cũng cần phải nhìn vào tương quan lực lượng để đoán được lực tay của ba em như thế nào mà còn chuẩn bị tâm lý nữa chứ, chắc là lớn lắm

_5 phút nữa nó không ra là anh bay ra đường luôn đó

_Kìa mình!-cô giáo tôi nhìn vào chồng

_Không có nhẹ nhàng gì hết,cậu không mang con Uyển Văn ra thì tôi cho cậu bay

Tôi hoảng thật sự,cánh cửa sống duy nhất của tôi lúc này là căn phòng đang khóa trái của Uyển Văn và có vẻ như nó sẽ không bao giờ chịu mở.Đành liều tấm thân này vậy mà trước hết phải hỏi thử coi còn chìa khóa dự phòng không nữa,đáp án là không.Em khôn thật,mang theo hết vô phòng luôn rồi,có vẻ như em thích nhìn tôi bay như siêu nhân thì phải.Nếu như các bạn ở ngoài cuộc thấy cảnh này có lẽ cũng ôm bụng cười ngặt nghẽo:Tôi đang loay hoay mở khóa với vẻ mặt căng thẳng vô cùng,cô giáo thì cuống cuồng lên,ba của Uyển Văn thì đang…khởi động tay chân,nghe răng rắc.Lâu lâu nghĩ lại cảnh này tôi cũng thấy buồn cười,nhưng lúc đó thì không .Tôi sợ quá liền vận hết sức,đạp tung cửa phòng em ra.Em đang nằm trên giường mặc bộ đồ lửng ở nhà,úp mặt xuống gối khóc tấm tức không để ý gì tới xung quanh cả.Mặt của ba em cũng hơi giãn ra,nhưng “Những đôi mắt mang hình viên đạn” thì vẫn còn,

_Em cho anh xin lỗi!-tôi nói lí nhí trong miệng

_Thôi anh nó cũng biết lỗi rồi,con đừng khóc nữa-ba em nói với giọng rất dịu dàng,trái hẳn lúc nói với tôi

_Con khuyên em nó đi,con nhỏ này cũng nhõng nhẽo lắm chứ không vừa đâu!-mẹ Uyển Văn nói

_Anh dỗ nó kiểu nào thì dỗ,không là coi chừng tôi đó-ba em lại lên tiếng

_Không thèm!-Uyển Văn hét lên-Ba mẹ với anh ra ngoài hết đi

Ba mẹ em nháy mắt với nhau rồi đi ra ngoài trong sự khó hiểu của tôi.Giờ trong phòng chỉ còn em và tôi thôi,phải giở trò năn nỉ em ,một hồi thì em cũng chịu ngồi dậy,mắt đỏ hoe kết hợp với “Những đôi mắt mang hình viên đạn” nhìn tôi.

_Em làm gì mà anh chửi em?

_Sáng ngủ dậy anh hơi mệt! nên có hơi lớn tiếng với em,chứ chửi hồi nào,cho anh xin lỗi nha!

_Tối qua anh đi với con nào mà mệt?-em hỏi y chang hồi sáng,tôi thì cũng không còn dám nạt nộ gì em nữa,em chịu nói là mừng lắm rồi

_Hôm qua anh đi ăn tiệc chia tay với ông thầy!

_Xạo!-em nhìn tôi trân trân,mắt em y chang như mắt ba em vậy-8h tàn tiệc rồi,anh còn về sớm nữa mà!

_Anh có đi lòng vòng hóng gió một chút!

_Đi hết chỗ nào?

_Vòng vòng chơi thôi! Anh có làm gì bậy bạ đâu

_Em không tin!

_Phải tin anh chứ em! nói láo anh làm chó

_Hồi xưa anh làm chó bao nhiêu lần rồi!

Tôi á khẩu chẳng nói được câu gì.Quả thật tôi nói láo với em hơi nhiều và bị em phát giác cũng không ít,giờ tôi câm luôn.Em nhìn tôi cười cười,nụ cười nham hiểm vô cùng,em nhìn ra cửa,không thấy ba mẹ em đâu,em hôn tôi một cái rồi cười tươi

_Thật không?

_Thật

_Tha cho anh,tin anh 50% thôi!

_Ừ!-tôi thở phào

_Anh làm gì bậy bạ là coi chừng em!-mặt em cũng tươi hơn,và tôi cũng mừng hơn một chút

_Thay đồ đi anh chở đi chơi

_Không thèm!-em quay mặt ra chỗ khác

Tôi cũng lén hôn em một cái,em quay lại đánh vào vai tôi một phát thật đau,anh ra ngoài đi,làm cửa phòng em hư rồi đó,đi về sửa lại cho em.Tôi cũng mừng mà ra khỏi phòng,con chó nhà em nhìn chằm chằm vào tôi.Tôi cũng nhìn nó và tự nhủ:mày nhắm mày được mấy dĩa mà kênh với tao.Nhà dưới,bố mẹ em cũng cười nói vui vẻ trở lại.Ba em cũng không còn nhìn tôi bằng “Những đôi mắt mang hình viên đạn”,ông có vẻ điềm tĩnh hơn

_Hai đứa đi chơi hả? Con đưa em nó về sớm đó! 12h chở nó về ăn cơm

Nhìn đồng hồ,11h30,cười buồn chắc chở em đi uống nước ở gần đây thôi.Trên đường đi,thoáng thấy bóng Hạnh đạp xe từ đằng trước,cách tôi chỉ hơn 20 mét,người tôi run cầm cập,dừng xe lại giả vờ mồi điếu thuốc chờ cho đến lúc Hạnh quẹo vào con đường khác,chiếc xe tôi cũng khá nổi bật,thoáng qua là em biết ngay.Uyển Văn ngồi sau lưng,đập vai tôi

_Anh lại hút thuốc nữa!

_Anh thèm quá! hết điếu này thôi!

Uyển Văn không nói gì,tôi thấy tình hình cũng ổn nên vứt điếu thuốc đi,sợ thật.Ngồi trong quán nước với Uyển Văn mà tôi chẳng còn tâm trí nào để nói chuyện cả,cứ ngồi im như tượng ,chốc chốc lại liếc nhìn ra đường.Uyển Văn thấy lạ,hỏi vài lần tôi cũng chỉ ậm ừ trả lời em cũng chán không thèm nói nữa,chỉ nhìn tôi chăm chắm,chắc em nghĩ tôi thiếu thuốc

_Anh thích thì cứ hút,em không giận đâu!

Hãi thật,tôi cũng ráng mồi một điếu cho tỉnh táo mà tay cứ run cầm cập.Liếc đồng hồ,cũn 12h hơn rồi,chở em về,tôi cũng cần yên tĩnh một chút,chiều lại qua thăm em.

Buổi chiều ăn cơm ở nhà Uyển Văn rất vui,em và mẹ nấu ăn cực ngon cùng với không khí vô cùng ấm áp thân quen khiến cho tôi cảm thấy thật thoải mái.Ba em cũng cười nói vui vẻ khác hẳn với lúc sáng.Tôi chẳng dám ho he hay thắc mắc gì cả,ông không quăng tôi ra đường cũng đã may lắm rồi.Vừa ăn cô vừa giới thiệu,món này con nhỏ làm nè,món này của cô làm,Uyển Văn ngồi ăn cũng thấy mắc cỡ,cười mỉm chi thỉnh thoảng liếc tôi vài cái hay gắp đồ ăn cho tôi làm ba em lâu lâu nhìn hai đứa chọc:”Ơ! cái con này! ba nó nó không lo”.Em nấu ăn cũng ngon,nhưng hơi lạt,tôi thích ăn mặn một chút nhưng không sao,em nấu cho tôi ăn thì cũng là một vinh dự rồi.

_Em này! chủ nhật tuần sau em dẫn con cô đi lễ nhà thờ được không? Tuần sau cô chú đi công tác rồi

_Dạ được chứ cô-tôi nói mà thấy hơi buồn,vậy là mất một cữ cafe rồi,nhưng cô nói thì phải vui vẻ mà làm thôi

Uyển Văn trông có vẻ vui lắm khi tôi và ba em cứ khen em nấu ăn ngon mãi,em cứ cúi đầu mặt đỏ lên vì mắc cỡ,thấy em vui,cả bàn đều vui nên buổi cơm gia đình đầy ắp những tiếng cười.Ba em lôi trong tủ ra một chai rượu và hai cái ly,kêu tôi nhậu chung,mẹ em và em có vẻ không thích.Nhất là em,cứ lắc đầu nguầy nguậy,anh uống dở lắm,ba đừng ép ảnh.Thôi thì tôi cũng phải ráng uống một ly cho bác vui,rượu nặng thật,một ly mà tôi đã thấy lâng lâng rồi.Ăn cơm xong,tôi cùng ba em ra phòng khách ngồi nói chuyện,tất nhiên là câu chuyện xoay quanh tôi và em rồi thỉnh thoảng cũng đá qua mấy chuyện chính trị,chính em hay ba em kể về thời đi lính đánh Pol Pot,nghe thích thật.Ngồi một lát,xin phép dẫn em đi chơi,ba em có vẻ không vui,nhưng cũng kệ,và dặn là phải chở em vể thật sớm.

_Anh ăn có ngon không?

_Mẹ em nấu ngon thật!

_Ừ-em đáp có vẻ không vui

_Nhưng em nấu ăn ngon hơn!-tôi cười hì hì

_Xạo nè! em về méc mẹ-Em vừa nói vừa đấm vào lưng tôi bùm bụp

Lúc nào cũng vậy,em vẫn hồn nhiên với tôi như thế.Tôi thích cái cảm giác này lắm,không hẳn yên bình,có chút sóng gió nhưng mà vui.Em ngồi đằng sau,hết dụi đầu vào lưng tôi thì lại nghịch tóc rồi kêu tôi cắt tóc đi,dài thấy ghê.Tôi cười,tốn bao nhiêu tiền mới dài được vậy,cắt sao được.Đường phố tối chủ nhật đông thật,hôm nay bỏ Hạnh ở nhà một mình cũng thấy áy náy,tôi cũng dặn em không gọi điện rồi,chắc em nghe lời.Uyển Văn ngồi sau xe chốc chốc lại cười thật tươi,tối nay hình như em vui lắm làm tôi cũng vui lây.Ghé qua công viên Gia Định ăn súp,quán đó bán ngon thật,rồi chở em tới quận nhất uống nước đi dạo nữa chứ.Em đứng trước nhà thờ Đức Bà,chắp tay cầu nguyện,tôi nhìn em,em như một thiên thần đang chờ Chúa ban phước lành vậy,cởϊ áσ khoác quàng vai em,da thịt em mềm mại thật,đôi mắt em nhắm nghiền lại,hay bàn tay vẫn đan vào nhau,tôi không hiểu Đức Mẹ trên kia liệu có chấp nhận lời ước nguyện của em không? Tôi chỉ thấy bà cười,một nụ cười nhân hậu đang nở trên môi,mặc dù tôi là một gã vô thần vốn chỉ tin vào khoa học,nay cũng giống em,chắp tay cúi đầu và sám hối.Hy vọng trên cao kia,những quyền lực vô hình có thể bao dung cho tội lỗi của tôi.Xung quanh,những con chiên ngoan đạo cũng giống như em,chắp tay cầu nguyện,thỉnh thoảng làm dấu Amen.Tôi từ từ lui ra,bởi vì đây không phải là chỗ dành cho tôi,phần khác bỏ Hạnh cô đơn trong một buổi tối chủ nhật thế này mà không hỏi han thăm viếng thì cũng thật quá đáng.

_Em ngủ chưa?

_Dạ chưa! em đang soạn bài,mai còn đi dạy nữa,mệt quá anh à!

_Anh xin lỗi nha! tối nay anh không dẫn em đi dạo được

_Không sao đâu anh! Em cũng quen rồi!

Tôi nghe em nói mà tim như chợt thắt lại,có phải chăng thời gian này tôi ít quan tâm đến em,cũng tại mấy vụ linh tinh làm mất của tôi bao nhiêu thời gian.Dặn lòng phải lo cho em nhiều thêm chút nữa,một cơn gió nhẹ xào xạc thổi qua làm đám là vàng dưới chân tôi bay lả tả vào không khí như những cánh bướm lơ đãng đang lượn tìm nhánh hoa lạ.Chợt tôi cười buồn một mình,tôi đang có gì?hai người con gái yêu thương tôi thật lòng,một nỗi buồn đang giấu kín tận sâu trong tim,tôi thấy mình khốn nạn quá,dối gạt hai người con gái không chớp mắt,có vẻ như nói dối giờ đây đã là một phần của tôi vậy,tôi nói dối như thể mình đang nói thật và đáng sợ hơn,tôi đang dối trá chính bản thân mình .Bất giác,hình bóng của người con gái tôi yêu hiện lên trước mắt,một vẻ đẹp thánh thiện nhưng ẩn sau là cả một sự phũ phàng và lạnh lẽo đến ghê người,nếu như tôi ngày xưa đừng biết em thì có lẽ bây giờ đã khác,có thể tôi vẫn là một thằng nhút nhát,người run cầm cập mỗi khi đứng trước người khác giới,hay tôi vẫn là một thằng nhóc vô tư 16 tuổi ham chơi thỉnh thoảng tụ tập bạn bè trốn học đánh DDay hoặc bắn half life.Nhưng những điều đó đã không còn,tôi phải chấp nhận hiện tại của mình mà không thể nào thay đổi được,nó như một món quà an ủi mà thưỡng đế đã dành cho tôi chăng? Nếu vậy thì tôi sẽ xin đổi lại,bây giờ tôi cần sự thanh thảng trong lòng hơn tất cả mọi thứ.Những lời tung hô của tụi bạn đối với tôi giờ quả thật là vô nghĩa,nó chỉ như là những tiếng chửi rủa dành cho một tên tù nhân đang bị giải ra tòa án lương tâm,cơn gió vô tình mang một hạt cát vào mắt tôi làm một giọt nước mắt chực trào ra ngoài,không gian ồn ào quá,xe cộ cũng vậy,ào ào đến rồi lại ào ào đi như một cơn mưa rào của Sài Gòn gió bụi.Một lão ăn xin đang nằm co ro trên ghế đá công viên với bộ quần áo nhàu nát,tôi đọc được trong lão một sự cô đơn,một sự cô đơn đến cùng cực,liệu có khi đó lại chính là tôi trong tương lai,cầu xin một sự bố thí tình thương từ cuộc đời.Đêm nay lạnh thật,rít một điếu thuốc vào lúc này để cảm nhận được một chút hơi ấm có lẽ không có gì là quá cao sang đâu nhỉ?tôi cười thầm,lão ăn xin cũng vậy,lão vừa ngủ vừa nhoẻn miệng cười,chắc đang mơ về một buổi tối sum vầy.Uyển Văn đứng cạnh tôi lúc nào tôi chẳng hay,chắc em cầu nguyện xong,không thấy tôi đâu nên kiếm thì phải

_Anh lại trốn đi hút thuốc nữa phải không?

_Ừ! mấy bữa nay học hành cũng căng thẳng quá!

_Dạo này anh lạ lắm đó! anh giấu em chuyện gì phải không?

_Ừ

_Nói!

_Anh yêu em-tôi nhìn Uyển Văn cười,tốt nhất là em không nên biết gì

_Xạo!-em cười tít mắt-Coi chừng mất xe kìa! thôi chở em về,hôm nay em cũng mệt quá!

Tôi hôn lên trán em một cái,giữa cái lạnh đêm nay,điều này ít nhất cũng làm tôi ấm áp được phần nào.Em nhìn tôi với ánh mắt thật đẹp,nắm chặt lấy tay tôi,cười thật tươi rồi cũng khẽ nhướng người lên và hôn vào má tôi một cái,hôm nay em đáng yêu thật.

Sáng thứ hai đầu tuần như thường lệ,ra quán cafe làm một ly cho tỉnh ngủ và ănmón ruột của quán: mỳ gói xào trứng với cái giá cực kỳ sinh viên.Hôm nay có vẻ như mấy chú bên Đoàn hình như cảm thấy khoan khoái sau một tuần ăn chơi vật vã hay sao ấy,nổi hứng lên bắt cả trường chào cờ.Tôi không phải là không thích nhưng cái vẻ mặt kênh kiệu của mấy thanh niên ưu tú ấy lúc ra quán anh Long dẹp chợ thì làm tôi chẳng ưa nỗi,mà không ưa thì tôi không hợp tác.

_Đang ăn!

_Bí thư mà không biết làm gương hả?

_Đang làm gương xấu đây!

Tụi nó cũng chẳng thèm nói thêm,vốn đã có nhiều rạn nứt từ cái thời tôi lên làm bí thư rồi nên cũng chẳng lấy làm lạ.Kệ mấy chú! méc thì méc.Hôm nay vào lớp cũng thấy lạ,tụi bạn hình như cũng ít tập trung lại tám chuyện chỉ thỉnh thoảng nhìn tôi .Chẳng quan tâm lắm,tôi kệ miệng đời,chắc là bàn tán về tôi và Kim Anh đây.Mà cũng lạ thật,dạo này em trốn đi đâu biền biệt,nhắn tin cũng không thèm trả lời.Chắc là có chuyện thật, mà hôm nay học trễ quá ta 7h30 mà chẳng thấy giảng viên đâu cả.Thôi thì mình bày trò ăn chơi vậy.Nhìn qua con lớp trưởng,kêu nó gọi điện thử coi sao,đúng như tôi dự đoán,cha giảng viên bận,chuyện này như cơm bữa,vậy mà chẳng thèm gọi lại,hài thật.

_Đi chơi anh em!

_Đi đâu!-tụi nó lố nhố ở dưới

_Nhà thằng Bình ở Củ Chi có vườn cây,anh em ra đó làm nông dân đi!

_Ok-cả đám nháo nhào

_Ừ! tụi bây qua là tao vui rồi! -thằng Bình này hiền như cục đất,trong lớp chả dám nói chuyện với ai, coi như hôm nay là dịp cho anh em xích lại gần nhau hơn,mà cũng phải canh mấy thằng trong lớp,tụi nó phá vườn thằng Bình thì tội nó lắm

Nguyên lớp tôi hí hửng ra nhà xe,thằng có xe máy thì chở thằng xe đạp,không có đứa nào từ chối nên không khí nói chung là rất rộn ràng.Chợt thấy bóng Kim Anh từ xa,tôi chạy vội lại,em hôm nay có vẻ hơi nhợt nhạt,chắc là lại làm khuya nữa đây.

_Ô! người đẹp dạo này nổi tiếng quá!

_Là sao? Anh nói em không hiểu

_Không thèm gặp bạn bè luôn!

_Đâu có đâu!

_Vậy đi chơi với anh!

_Thôi kỳ lắm! em đâu có quen ai mà em cũng không có mũ

_Ra mượn bảo vệ!

Tôi vừa nói vừa kéo tay Kim Anh đi một nước,lúc đầu cô bé có níu lại,nhưng lúc sau cũng nghe lời tôi.Tụi bạn tôi cũng không lạ,Kim Anh và tôi khá thân thiết với nhau mà,chỉ có mấy thằng bạn thân chốc chốc lại chọc

_Hôm nay bí bỏ Văn đi học Anh

_Kệ anh đi các chú! thái độ với cán bộ à?

Bình Luận (1)

  1. user
    Quỳnh Trâm (1 năm trước) Trả Lời

    Hay

Thêm Bình Luận