Chương 6: Giấc mơ này quá chân thực

Trần Minh nhắm mắt lại, cố gắng hiểu xem chuyện gì đang xảy ra.

"Chắc là mình đang mơ lát nữa sẽ tỉnh lại thôi" anh thầm nghĩ.

Một lúc sau, Trần Minh mở mắt ra, thấy hai người cận vệ vẫn đứng đó, vẻ mặt lo lắng chưa tan.

"Mình chưa thoát ra khỏi giấc mơ sao? Vậy thì cứ chơi theo giấc mơ này đi."

“Thôi nào, các cậu đừng lo quá. Ta cảm thấy ổn rồi,” Trần Minh nói, cố gắng trấn an.

“Điện hạ, người có cần gì không? Có muốn chúng thần gọi thái y không?” Lý Kiên hỏi.

“Không cần đâu, ta chỉ cần nghỉ ngơi một chút là được,” Trần Minh nói, cười nhẹ.

“Thật là kỳ quặc, một giấc mơ như này thì quá chân thực rồi” anh thầm nghĩ.

“Nhưng mà thú vị phết, thử xem mình có thể làm gì trong giấc mơ này.”

Anh ngồi dậy, nhìn quanh phòng.

“Đây là cung điện sao? Đẹp hơn hẳn trên phim trường. Các cậu nói tên là Vũ Trung và Lý Kiên, phải không?”

“Thưa điện hạ, thần là Vũ Trung, còn đây là Lý Kiên,” Vũ Trung đáp, ánh mắt vẫn lo lắng.

“Vũ Trung, Lý Kiên... Ta muốn biết thêm về ta. Trong giấc mơ này, ta là ai?” Trần Minh hỏi, cố gắng nắm bắt tình hình.

Hai cận vệ nhìn nhau rồi quay lại nhìn Trần Minh, Vũ Trung bắt đầu nói:

“Thưa điện hạ, người là Tứ hoàng tử của Thiên Yến quốc, Cao Thanh Vũ điện hạ. Người nổi danh với tấm lòng từ bi, hiếu thuận, tài hoa hơn người, tinh thông cầm, kỳ, thi, họa.”

Lý Kiên tiếp lời:

“Từ khi còn nhỏ, người đã bộc lộ thiên phú về âm nhạc, tiếng đàn của điện hạ là âm thanh hay nhất thần được nghe. Có lần, điện hạ từng đàn tại lễ hội mừng xuân, khiến cả hoàng cung say mê, quên cả ăn uống”

Vũ Trung tiếp lời, giọng đầy tự hào: “Về chơi cờ, điện hạ chính là kỳ thủ bậc nhất trong cung. Người từng đấu cờ với đại kỳ sư Lý Trường Khanh, và chỉ trong 30 nước cờ đã khiến vị kỳ sư ấy phải tâm phục khẩu phục”

Lý Kiên thêm vào:

“Về thơ văn, điện hạ là nhà thơ xuất chúng. Người từng sáng tác bài thơ "Xuân Nhật Tư Thương", mô tả vẻ đẹp của mùa xuân và lòng người nhân ái. Bài thơ ấy đã được khắc lên bia đá, đặt tại vườn thượng uyển, ai ai cũng trầm trồ khen ngợi tài văn chương của điện hạ.”

Vũ Trung nói tiếp, ánh mắt lấp lánh niềm tự hào:

“Về họa, tài vẽ của điện hạ không ai sánh kịp. Người từng vẽ bức tranh "Sơn Thủy Giao Hòa", cảnh vật sống động như thật, khiến người xem như lạc vào chốn tiên cảnh. Bức tranh ấy hiện đang được treo tại điện Thái Hòa”.

Trần Minh cảm thấy như đang nghe chuyện về một nhân vật trong truyền thuyết, không khỏi bật cười: “Nghe thật thú vị. Ta đúng là một nhân vật lợi hại.”

Trần Minh ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp:

“Thế còn các mối quan hệ khác của ta thì sao? Ta có làm điều gì đặc biệt gần đây không?”

Vũ Trung nhẹ nhàng đáp:

“Thưa điện hạ, Hoàng thượng và Hoàng hậu luôn yêu thương và quan tâm chăm sóc điện hạ từ nhỏ. Thái tử Thanh Vân, các hoàng tử huynh đệ của người đều kính trọng và yêu mến người.”

Lý Kiên tiếp lời, giọng điềm đạm:

“Quần thần thường nhắc đến tài năng và đức hạnh của điện hạ, mong muốn người tham gia vào các công việc triều chính. Chỉ là, mỗi lần thiết triều về, điện hạ đều ngã bệnh, ốm liền cả tháng.”

Thanh Vũ ngạc nhiên hỏi lại: “Tại sao mỗi lần thiết triều về ta đều ngã bệnh?”

Lý Kiên đáp, vẻ mặt nghiêm nghị:

“Thưa điện hạ, trước khi đi, người luôn vui vẻ, khỏe mạnh. Nhưng không hiểu sao, mỗi lần trở về, cả người đều lạnh toát như nhiễm phong hàn. Thái y chẩn đoán rằng do sức khỏe điện hạ yếu, không phù hợp với vận động và lao lực.”

Trần Minh lúc này bất chợt nghi hoặc, thầm nghĩ: "Làm gì có chuyện sáng thiết triều còn khỏe mạnh, đến chiều về đã ốm rồi? Không lẽ Thanh Vũ đã bị hạ độc?"

Vũ Trung tiếp lời:

“Điện hạ không chỉ được yêu mến trong cung mà còn khiến nhiều tiểu thư trong thiên hạ phải lòng. Như lần dự yến hội mừng sinh nhật Hoàng hậu gần đây, không ít tiểu thư đã ngã bệnh tương tư vì điện hạ. Tiểu thư của Thượng thư bộ Lễ và con gái của Đại tướng quân đều không ăn không ngủ. Các nàng ấy ngày ngày đều viết thư cho điện hạ, nhét đầy túi áo của thần”.

Trần Minh bật cười, cảm thấy tình huống có chút hài hước:

“Thật giống như ta có fan hâm mộ vậy.”

Trần Minh bật cười, cảm thấy tình huống có chút hài hước:

“Thật giống như ta có fan hâm mộ vậy.”

Vũ Trung và Lý Kiên nhìn nhau, vẻ mặt đầy ngơ ngác.

Vũ Trung hỏi: “Điện hạ, "fan hâm mộ" là gì?”

Trần Minh mỉm cười, giải thích: “Fan hâm mộ là những người ngưỡng mộ và ủng hộ một người nào đó, thường là những người có tài năng hoặc danh tiếng. Giống như có những người trong triều đình rất quan tâm đến ta và theo dõi mọi hành động của ta.”

Lý Kiên bật cười hiểu ra:

“Thì ra là vậy, điện hạ thật thông tuệ”.

Lý Kiên ngập ngừng nói: “Trong dân gian còn lan truyền một bài thơ về điện hạ”

“Bài thơ về ta ư” Trần Minh ngạc nhiên

“Vâng thần đọc cho điện hạ nghe” Lý Kiên chỉ chờ có vậy đọc liền một mạch:

“Thiên tiên tạc ngọc Thanh Vũ,

Đệ nhất mỹ nam, ai sánh bằng

Tâm nhân ái, lòng trung nghĩa,

Tài hoa lưu truyền khắp muôn nơi”

“Hai cận vệ này thật khéo ăn nói, có phần tâng bốc Thanh Vũ quá lên rồi!” Trần Minh nghĩ thầm.

“Được rồi, ta sẽ nghỉ ngơi thêm một chút. Các ngươi cứ để ta yên tĩnh một mình.”

Hai cận vệ cúi đầu, bước ra ngoài. Trần Minh nằm lại trên giường, tâm trí rối bời nhưng cũng đầy hứng thú.

“Nếu đây là giấc mơ, thì mình đang sống cuộc đời của Thanh Vũ, Thử xem mọi chuyện sẽ đi đến đâu.”

Hình ảnh giấc mơ đêm trước lại hiện về, Trần Minh không khỏi rùng mình khi nghĩ về vị quân vương tàn ác.

Anh tò mò bước đến chiếc gương lớn trong phòng, trong gương phản chiếu hình ảnh của một người con trai giống anh đến 6, 7 phần, nhưng các đường nét trên khuôn mặt có phần tinh xảo, diễm lệ hơn. Anh xoay đầu, ngắm nhìn chính mình giờ đây là Thanh Vũ trong gương. Sống mũi cao thẳng, đôi mắt phượng trong veo như hồ thu, lông mi cong vυ"t, đôi môi hồng hào mềm mại, tất cả tạo nên một vẻ đẹp hoàn mỹ đến mức phi thực. Ngay cả khi được stylist nổi tiếng trang điểm Trần Minh cũng chưa từng đẹp đến như vậy.

Đôi tay run rẩy chạm vào khuôn mặt mình. Làn da trắng mịn màng, không tì vết. Mái tóc đen dài, mềm mại buông xõa xuống lưng, từng sợi tóc nhẹ nhàng đung đưa theo mỗi cử động, tạo nên một vẻ duyên dáng và quyến rũ. Trần Minh khẽ vuốt mái tóc, cảm giác mượt mà trơn mịn khiến anh không thể kiềm chế được nụ cười ngạc nhiên.

"Thật là không thể tin nổi... Mình đã trở thành Thanh Vũ, đây là giấc mơ hay là mình đã xuyên vào kịch bản của Vương Việt ?"

Sự sửng sốt và ngạc nhiên tràn ngập trong lòng anh. Trần Minh hít một hơi thật sâu, cố gắng lấy lại bình tĩnh. "Được rồi, mình có thể làm được. Mình là Trần Minh, đã trải qua bao nhiêu vai diễn khó khăn mới được có được danh hiệu ảnh đế. Nếu đã có thể chinh phục màn ảnh, mình cũng sẽ chinh phục được thế giới này.