Vương Việt nhìn thẳng vào mắt Trần Minh, nụ cười nhẹ nhàng nhưng ánh mắt đầy ẩn ý:
"Trần Minh, Thanh Vũ chỉ có thể là cậu". Tôi tin rằng lần sau gặp lại, cậu sẽ đồng ý với vai diễn này.
Trần Minh khẽ nhíu mày, nhưng giữ nụ cười lịch sự:
"Tôi sẽ cân nhắc. Dù sao cũng cảm ơn anh đã nghĩ đến tôi".
"Rồi cậu sẽ gặp sớm thôi … ". Vương Việt ẩn ý nói nhỏ, như tự nói với mình.
Trần Minh bắt tay vị biên kịch, cảm thấy trong lòng vẫn còn chút bối rối khi không hiểu hết lời của vị biên kịch kỳ lạ này. Anh chào tạm biệt và rời khỏi căn phòng, bước ra ngoài.
Trần Minh rời khỏi căn nhà của Vương Việt, cảm thấy không thoải mái, đầu óc hơi nặng nề với những suy nghĩ vẩn vơ về lời nói đầy ẩn ý của vị biên kịch. Khi bước ra ngoài, anh thấy trợ lý Văn Huy đang đợi bên cạnh chiếc xe.
“Anh Trần Minh, anh xong việc rồi chứ?” Văn Huy mở cửa xe, nở nụ cười tươi rói.
“Ừ, xong rồi,” Trần Minh gật đầu, chui vào ghế sau. “Cảm ơn cậu đã đợi.”
Văn Huy đóng cửa xe, nhanh chóng lên ghế lái và khởi động xe.
“Cuộc gặp gỡ thế nào anh? Có vui không?”
Trần Minh thở dài, tựa đầu vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Có chút thú vị. Ông ấy muốn tôi đóng vai một mỹ nam cổ trang”
“Mỹ nam ha ha?” Văn Huy liếc nhìn Trần Minh qua gương chiếu hậu, vừa lái xe vừa nói. “Nghe có vẻ... hợp với anh đấy.”
Trần Minh nhướng mày. “Hợp với tôi sao?”
Văn Huy cười nhẹ. “Nhưng anh thích những vai diễn gai góc, mạnh mẽ hơn, đúng không?”
“Đúng vậy. Tôi muốn thể hiện sức mạnh, không phải là một vai diễn đầy nước mắt và bi kịch,” Trần Minh nói, giọng có chút bực bội.
“Nhưng ông ấy cứ khăng khăng rằng tôi là người phù hợp nhất cho vai Thanh Vũ.”
“Vậy anh đã từ chối rồi à?” Văn Huy hỏi, giọng pha chút tò mò.
“Ừ, tôi đã từ chối. Nhưng ông ấy cứ nói rằng lần sau gặp lại, tôi sẽ đồng ý,” Trần Minh lắc đầu. “Thật là một biên kịch kỳ lạ”.
“Hay ông ấy có một kế hoạch bí mật khác chăng?” Văn Huy nói, mắt sáng lên như vừa nghĩ ra điều gì.
Trần Minh cười, cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn khi nghe Văn Huy nói chuyện.
“Kế hoạch bí mật gì chứ? Ông ấy không phải là James Bond đâu.”
“Biết đâu được, biết đâu ông ấy có chiêu trò gì đặc biệt,” Văn Huy nhún vai, mắt lấp lánh.
“Em nghe nói những nhà biên kịch có thể rất sáng tạo trong việc thuyết phục diễn viên.”
“Ừ, có lẽ vậy. Nhưng dù sao, tôi vẫn không thích vai diễn đó,” Trần Minh nói chắc nịch.
Xe lướt đi trên con đường, Trần Minh cảm thấy đầu óc dần thoải mái hơn khi ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài và nghe Văn Huy tiếp tục nói chuyện vui vẻ.
Về đến nhà, Trần Minh cảm thấy mệt mỏi sau một ngày dài đầy sự kiện. Anh nhìn quanh căn phòng thân quen, cố gắng thả lỏng đầu óc. Những lời nói của Vương Việt vẫn lởn vởn trong tâm trí anh.
“Đúng là một biên kịch kỳ lạ,” anh thở dài, ngả người lên ghế sofa.
Anh mở tủ lạnh, lấy một chai nước và bước ra ban công. Bóng tối bao trùm lên bầu trời của Thành Phố vẫn luôn sôi động rực rỡ ánh đèn.
Đêm đó, sau khi đã tắm rửa và leo lên giường, Trần Minh nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu. Xung quanh anh Không gian lúc này không phải là căn phòng quen thuộc, anh nến le lói trên chiếc bàn tròn khiến mọi vật trở lên mờ ảo và huyền bí, Căn phòng lạ lẫm này được trang trí nhiều chi tiết tinh xảo có phần lộng lẫy, màn gấm phủ kín khung giường lớn đây có lẽ là một căn phòng của một nhà quyền quý thời xưa,
Ở góc phòng, một chàng trai mang dáng vẻ mềm mại yếu ớt, chân tay bị trói chặt bằng những sợi xích sắt, trong trạng thái quỳ gối. Mái tóc đen dài buông xõa, phủ xuống bờ vai thanh mảnh, làm nổi bật làn da trắng mịn màng. Y phục trắng loang lổ vết máu, tôn thêm vẻ đẹp mong manh nhưng kiên cường. Đôi mắt nhắm nghiền, đầu gục xuống tiều tụy và mệt mỏi. Trong ánh sáng lờ mờ của căn phòng tối, Trần Minh không thể nhìn rõ từng đường nét trên khuôn mặt, nhưng vẫn cảm nhận được vẻ đẹp thu hút của chàng trai này.
Bỗng cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông cao lớn bước vào. Anh ta mặc trang phục màu đen thêu hoa văn rồng cầu kỳ tinh xảo, tôn lên vẻ uy nghiêm và quyền lực. Người nam nhân tiến đến gần chàng trai, đôi mắt sắc lạnh từ từ nâng cằm chàng trai lên.
"Ngươi vẫn cứng đầu như vậy." Giọng nói lạnh lùng và uy quyền vang lên.
Chàng trai mí mắt khẽ rung rung, đôi môi tái nhợt mấp máy, giọng nói yếu ớt nhưng kiên định:
"Hãy gϊếŧ ta đi."
Nam nhân cao lớn bất chợt siết chặt bàn tay hơn, dùng lực bóp chặt khuôn mặt chàng trai đáng thương, đôi mắt lộ rõ vẻ tức giận, nghiến răng nói:
"Gϊếŧ ngươi? được thôi, nhưng trước khi đến lúc đó hãy ngoan ngoãn làm người của ta".
Chàng trai khẽ mở đôi mắt phượng ánh lên sự khinh bỉ nhìn người nam nhân
"Đừng phí công vô ích nữa, ta sẽ không bao giờ thay đổi"
"Vậy để ta nói cho ngươi biết kế hoạch của ta nhé". Nam nhân cao lớn mỉm cười mang theo sát ý.
"Đầu tiên là đám người của ngươi. Vũ Trung, Lý Kiên đúng là chủ nào tớ nấy, một mực đòi chết như ngươi vậy...còn nữa Hàn Thu, đường đường là tướng quân của Thiên Vân mà lại cả gan phản bội ta, mang người của ta đi.