Vũ Trung lấy trà thượng hạng vừa được Hoàng thượng ngự ban ra pha vào ấm ngọc. Hương trà thơm ngát lan tỏa khắp phòng, Vũ Trung rót cho Thanh Vũ một chén kính cẩn mời:
“Điện hạ dùng trà”.
Thanh Vũ nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, khẽ mỉm cười, cảm nhận hương vị thanh tao của trà thượng hạng Vân Quốc, khẽ nói:
“Hai ngươi ngồi xuống, cùng thưởng trà với ta”
Vũ Trung và Lý Kiên, ngập ngừng ngồi xuống bên cạnh Thanh Vũ, vừa nhấp từng ngụm trà, vừa tỏ ra lo lắng về chức vụ mới của Thanh Vũ.
Lý Kiên liền mở lời:
"Điện hạ, chức Hàn lâm đại học sĩ này dù nghe cao quý nhưng thực ra là hữu danh vô thực, không có thực quyền. Cả ngày trời ở Quốc Tử Giám soạn sách, giảng dạy, bận tối mắt tối mũi, chẳng khác nào bị nhốt trong l*иg son”.
Vũ Trung gật đầu đồng tình, giọng nói trầm ấm pha chút lo âu:
"Điện hạ, người đường đường là hoàng tử, chức vụ này chẳng khác nào hạ thấp thân phận của người. Thần thấy việc này quả thật không xứng với tài năng và đức độ của điện hạ”.
Thanh Vũ nghe xong, đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt xa xăm. Chàng cười nhẹ, giọng điệu pha chút hài hước:
"Không sao, bận rộn cũng tốt. Làm Đại học sĩ ở Quốc Tử Giám cũng giúp ta mở mang thêm kiến thức, hiểu biết thêm về văn hóa Vân Quốc, ngày mai ta đến Quốc Tử Giám một chuyến, các ngươi cứ ở nhà không cần lo lắng"
Lý Kiên nhìn Thanh Vũ, nảy ra một ý tưởng, nở nụ cười:
"Điện hạ, nếu người không phiền, cho thần đến Quốc Tử Giám giúp người soạn sách. Thần dù không giỏi văn thơ nhưng có thể làm trợ thủ, giúp điện hạ đỡ phần công việc”.
Vũ Trung cũng hùa theo, nói:
"Điện hạ, thần cũng muốn theo người đến Quốc Tử Giám, để người đi một mình nhỡ có mệnh hệ gì thầy không yên tâm"
Thanh Vũ nhìn hai cận vệ thân tín, khẽ cười:
"Quốc Tử Giám là nơi đào tạo hiền tài, nền nếp quy củ, có chuyện gì xảy ra với ta được?”
Thấy khuôn mặt vui tươi của hai cận vệ bỗng dưng trùng xuống, Thanh Vũ mới hạ giọng:
“Thôi được, cho hai ngươi theo ta"
Lý Kiên và Vũ Trung vui vẻ, đồng thanh cảm tạ:
"Tạ ơn điện hạ”.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh vừa ló rạng, đã thấy Ôn Địch, đứng chờ trước cửa cung Tâm Ngọc. Thái giám Trịnh Đức gõ cửa phòng Thanh Vũ nói vọng vào:
“Thưa điện hạ, đại thần Ôn Địch phụng lệnh Hoàng thượng đưa người đến Quốc Tử Giám”
“Được, ta ra ngay”
Ngay sau đó Thanh Vũ mở cửa bước ra. Chàng mặc một bộ áo dài màu xanh ngọc, họa tiết trên áo được thêu tay tỉ mỉ, trang nhã, tuy đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất cao quý. Tóc chàng được buộc gọn gàng, để lộ gương mặt thanh tú, diễm lệ. Dáng vóc cao ráo, thanh thoát, từng bước đi đều vững chãi nhưng vẫn toát lên vẻ thư sinh, lịch lãm.
Ôn Địch thấy chàng bước ra liền cúi đầu cung kính hành lễ:
“Thần Ôn Địch tham kiến tứ điện hạ”
Thanh Vũ mỉm cười, bước tới gần, giọng nói ấm áp:
" Đại thần Ôn Địch, đã lâu không gặp, khanh vẫn khỏe chứ”
Ôn Địch tim đập nhanh, lòng không khỏi bồi hồi khi tứ điện hạ vẫn nhớ đến mình. Cúi đầu kính cẩn:
"Thần cảm tạ điện hạ vẫn nhớ đến thần. Thần vẫn khỏe mạnh. Từ ngày rời khỏi Yến quốc đã ba năm, lòng thần vẫn khắc sâu hình ảnh điện hạ, nay được diện kiến điện hạ, thần không khỏi vui mừng, xúc động"
Thanh Vũ nhìn Ôn Địch, khẽ mỉm cười:
"Ôn Địch, khanh tài trí hơn người, bất cứ ai gặp cũng sẽ không thể quên”
Ôn Địch cúi đầu lần nữa, giọng nói đầy kính trọng và trang nghiêm:
" Thần Đa tạ Điện hạ đã khen”
Ôn Địch tiếp lời:
“Thần phụng mệnh hoàng thượng, đưa Tứ điện hạ đến Quốc Tử Giám nhận sắc phong Hàn Lâm Đại học sĩ. Mời điện hạ lên đường”
Thanh Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
" Vất vả cho khanh rồi"
Nói rồi, chàng lướt nhẹ qua Ôn Địch, bước lên xe ngựa.
Đoàn xe lăn bánh, khoảng nửa canh giờ, xe dừng lại. Ôn Địch nhanh chóng xuống trước, đỡ Thanh Vũ xuống, giọng trầm ấm vang lên:
"Thưa Điện hạ, đã đến Quốc Tử Giám"
Thanh Vũ nhẹ nhàng bước xuống, ngước nhìn cổng lớn. Quốc Tử Giám hiện ra trước mắt với không gian rộng lớn xanh mát, xung quanh rợp bóng cây, dọc các lối đi trồng nhiều loài hoa quý. Cổng chính rộng mở.
Vũ Trung, Lý Kiên nhanh chóng xuống ngựa đi sát theo sau Thanh Vũ.
Khi Thanh Vũ bước qua cổng chính. Ôn Địch bắt đầu giới thiệu về Quốc Tử Giám
"Điện hạ, Quốc Tử Giám đã được Hoàng thượng đặc biệt quan tâm tu sửa từ ba năm trước khi người mới đăng cơ, Bệ hạ tin rằng một quốc gia hùng mạnh phải bắt đầu từ văn hóa và tri thức"
Thanh Vũ mỉm cười, gật đầu đồng tình
Ôn Địch dẫn Thanh Vũ đi qua một quảng trường rộng, rộn ràng tiếng đọc sách, từng nhóm nho sinh đang chăm chỉ nghiên cứu dưới những tán cây cổ thụ cao lớn, phủ bóng mát. Xung quanh quảng trường là những dãy nhà gỗ lớn, mái ngói đỏ chạm trổ tỉ mỉ, một không gian cổ kính và trang nghiêm.
Khi đi lướt qua từng nhóm nho sinh, họ đều bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút sững sờ nhìn Thanh Vũ. Tiếng thì thầm vang lên râm ran khắp quảng trường:
"Kìa, học trò mới phải không, đẹp quá?"
"Nhìn cách ăn vận, Chắc con nhà gia thế”.
"Đó là Đại thần Ôn Địch! lần trước ta còn thấy ngài ấy đi cùng Hoàng thượng. Nho sinh kia chắc chắn là hoàng tộc rồi”.
“Người hoàng tộc ai cũng đẹp vậy ư, lần đầu ta thấy đấy”