Đưa Thanh Vũ về cung Tâm Ngọc là thái giám thân cận của Quân Vân Kỳ, tên Lâm Triều. Vừa đi, Lâm Triều vừa giới thiệu:
“Tứ điện hạ, Hoàng thượng đã cho nghệ nhân hàng đầu Vân Quốc tu sửa cung Tâm Ngọc, từng chi tiết được chế tác cẩn trọng, còn tỉ mỉ hơn cả cung của hoàng tử, công chúa”
Thanh Vũ lắng nghe khuôn mặt đầy cảm kích
Thái Giám Lâm Triều nói tiếp:
Cung Tâm Ngọc nằm ngay giữa khu vườn Thiên Hoa, bốn mùa hoa nở rực rỡ, hương thơm ngát khắp nơi. Phía đông cung là hồ Thủy Nguyệt, mặt nước trong xanh như ngọc, mỗi đêm rằm đều phản chiếu ánh trăng đẹp như tranh vẽ. Đây là nơi Hoàng thượng thường tổ chức yến tiệc, tận hưởng không khí thanh bình.”
Thái giám Lâm Triều tiếp tục dẫn Thanh Vũ đi qua các cung điện khác, vừa đi vừa nói:
“Phía tây là cung Minh Nguyệt, nơi ở của các công chúa. Phía nam là cung Vĩnh Thọ, nơi hoàng hậu và các phi tần sinh sống. Phía bắc là cung Thượng Cát, tẩm cung của Hoàng thượng. Xung quanh cung Thượng Cát là vườn thượng uyển, nơi trồng nhiều loại cây quý hiếm và có những lối đi lát đá dẫn tới các tiểu đình nghỉ chân, điện hạ có thể ghé qua bất cứ lúc nào”.
Lâm Triều dừng lại trước cửa cung Tâm Ngọc, cúi đầu nói:
“Điện hạ, nơi đây đã được chuẩn bị kỹ lưỡng để đón tiếp người. Thần hy vọng điện hạ sẽ cảm thấy thoải mái như ở nhà, có điều gì chưa vừa ý điện hạ cứ nói với thần”
Thanh Vũ khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
“Cảm tạ công công đã chu đáo chuẩn bị. Nơi này thật sự thanh bình và trang nhã, ta rất hài lòng”
Nói xong, Thanh Vũ lấy ra một miếng ngọc bội đã chuẩn bị sẵn từ trong áo, nhẹ nhàng đưa cho Lâm Triều:
“Đây là chút lòng thành của ta, mong công công nhận cho.”
Lâm Triều giật mình, cúi đầu tạ lễ, nói:
“Điện hạ đừng khách sáo, việc này là bổn phận của thần”
Thanh Vũ mỉm cười, nhẹ nhàng cầm tay Lâm Triều, đặt miếng ngọc bội vào bên trong, khẽ nói:
“Đây là tâm ý của ta. Mong công công hãy nhận lấy, đừng phụ tấm lòng của ta”
Lâm Triều miễn cưỡng nhận lấy, cảm động nói:
“Thần xin cảm tạ điện hạ”
Thanh Vũ gật đầu, quay người bước vào trong cung, ánh mắt lạnh lại khi lướt qua từng chi tiết của kiến trúc, trầm mình suy nghĩ “Cũng chỉ là cái l*иg để giam giữ ta, Quân Vân Kỳ có cần thiết phải cầu kỳ như vậy”.
Căn phòng chính rộng lớn với những tấm rèm lụa thêu hoa kim tuyến vàng, nhẹ nhàng bay phấp phới theo gió. Bàn ghế gỗ quý được đặt ở những vị trí hợp lý, Ấm chén trên bàn được làm từ ngọc quý, mỗi vật dụng đều được chế tạo tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật.
Giường ngủ rộng rãi với chăn gấm thêu rồng phượng, chiếu ngọc mềm mại. Kế bên giường là một cửa sổ lớn, mở ra khu vườn xanh tươi mát, nơi có tiếng chim hót và hương thơm của hoa cỏ tràn ngập không gian.
Trong phòng Vũ Trung và Lý Kiên vẫn đang sắp xếp đồ đạc.
Vũ Trung tươi cười, nói:
“Điện hạ, người xem cung Tâm Ngọc này thực sự tuyệt đẹp. Từ rèm cửa đến bàn ghế, tất cả đều được làm từ những vật liệu quý hiếm, được chế tác tỉ mỉ. Cửa sổ lớn mở ra vườn hoa, ánh sáng tự nhiên tràn ngập khắp nơi, không gian thật thoáng đãng và thư thái.”
Vừa nói Vũ Trung vừa hít hà không khí trong lành của căn phòng.
Lý Kiên tiếp lời, vẻ mặt tràn đầy tự hào:
“Đúng vậy, điện hạ. Đồ vật nào cũng được chạm khắc tinh xảo, mỗi chiếc đều là một tác phẩm nghệ thuật, tất cả đều là những vật dụng tốt nhất, thật hợp với người”
Thanh Vũ thở dài, nhìn hai cận vệ nói:
“Những thứ xa hoa này đều đánh đổi bằng xương máu của bách tính Yến quốc có gì mà các ngươi vui như vậy”
Vũ Trung, Lý Kiên chợt hiểu ra tâm tư của Thanh Vũ, liền cúi đầu, im lặng tiếp tục dọn dẹp, sắp xếp đồ đạc.