Trong căn phòng tĩnh lặng, âm thanh du dương của cổ cầm vang lên. Giang Minh, một danh sư tài ba được ca tụng là “Cầm tiên” người đã chỉ dạy cho Thanh Vũ từ khi còn nhỏ, ngồi say sưa ngắm người học trò ưu tú tấu đàn, từng ngón tay lướt nhẹ trên dây đàn, tiếng nhạc phát ra như suối nguồn trong trẻo, khi trầm khi bổng, mang đến một cảm giác yên bình và thanh thoát, như những cánh hoa rơi trong gió xuân cuốn hút người nghe vào một thế giới huyền ảo đầy cảm xúc.
Thanh Vũ tập trung ánh mắt say mê, hòa mình vào từng nốt nhạc, ngũ quan thanh tú, phong thái tiêu dao, tự tại, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ.
Chợt, Giang Minh thấy sống mũi cay cay, ông nhớ tới Lâm Ngọc Như, người phi tần xưa kia cũng là thanh mai trúc mã, chỉ tiếc hai người có duyên mà không có phận. Giang Minh đôi mắt nhìn xa xăm nhớ về quá khứ:
"Tứ điện hạ thật giống mẫu thân người," Giang Minh chợt thốt lên, giọng trầm ấm, pha chút ngậm ngùi.
"Đáng tiếc, Lâm phi tài hoa, bạc mệnh."
Tiếng đàn dừng lại đột ngột. Thanh Vũ ngước nhìn Giang Minh, ngạc nhiên, đôi mắt mở to:
"Mẫu thân của ta không phải là Hoàng hậu Lục Vân Yên sao?"
Giang Minh chợt nhận ra mình lỡ lời, ánh mắt lấp lửng sự bối rối. Ông vội chuyển sang chủ đề khác, cố gắng đánh lạc hướng:
"Ồ, chúng ta hãy tiếp tục. Hôm nay, hãy luyện lại khúc "Phong Hoa Tuyết Nguyệt"."
Thanh Vũ không để ý đến sự thay đổi chủ đề của Giang Minh, trong lòng anh vẫn còn những câu hỏi cần giải đáp. Anh kiên quyết hỏi, ánh mắt đầy sự mong chờ:
"Xin người hãy nói cho ta biết. Mẫu thân của ta là ai?"
Giang Minh thở dài, biết rằng không thể lẩn tránh sự thật mãi. Ông nhẹ nhàng đặt tay lên cây cổ cầm, ánh mắt nhìn Thanh Vũ đầy thương cảm và luyến tiếc.
“Tứ điện hạ đã sắp lên đường sang Vân Quốc, không biết ngày nào trở lại, nay cũng đã đến lúc nên biết sự thật về mẫu thân của mình”. Giang Minh nghĩ.
"Điện hạ, có những điều đến giờ ta nghĩ cũng đã đến lúc người cần biết" Giang Minh chậm rãi lên tiếng, giọng nói chất chứa bao nỗi niềm.
"Mẫu thân thật sự của người không phải là Hoàng hậu Vân Yên, mà là Lâm phi, Lâm Ngọc Như. Nàng là sư muội của ta, ái nữ của sư phụ ta"
Thanh Vũ ngỡ ngàng, trái tim anh như bị một nỗi đau sâu sắc đánh vào. Anh lặng lẽ nhìn Giang Minh:
"Xin thầy hãy kể cho ta nghe về mẫu thân. Ta muốn biết về người."
Giang Minh nhìn Thanh Vũ, ánh mắt đầy thương cảm và luyến tiếc.
"Sư phụ ta, Lâm Trường An, là một danh cầm xuất chúng, nổi danh khắp chốn. sư phụ đã sáng lập ra Thiên Âm Viện, nơi quy tụ nhiều nhân tài có thiên phú về âm nhạc. Từ nhỏ, ta và Lâm Ngọc Như đã cùng nhau học đàn, là thanh mai trúc mã, đã định ước sẽ bên nhau trọn đời."
Giọng ông trở nên trầm lắng, như đang hoài niệm lại những ký ức xa xưa.
Lâm Ngọc Như nổi tiếng là một thiếu nữ tài hoa, xinh đẹp. Hoàng thượng lúc đó còn là thái tử, đã ghé thăm Thiên Âm Viện. Không lâu sau, nàng đã được đón vào cung làm phi tần".
Thanh Vũ chăm chú lắng nghe:
"Vậy sau đó người còn biết thêm tin tức gì về mẫu thân ta không?"
Giang Minh lắc đầu, mắt ánh lên nỗi buồn.
"Từ lúc nàng vào cung, chúng ta không còn gặp lại nhau nữa, ta cũng không còn thấy nàng về thăm sư phụ. Hai năm sau, ta nhận tin nàng đột ngột qua đời. Điều này đã khiến sư phụ và các huynh đệ trong viện đau lòng vô cùng."
Thanh Vũ cảm nhận được nỗi đau sâu sắc trong lời kể của Giang Minh.
Không gian tĩnh lặng bao trùm căn phòng, Trần Minh cảm thấy lòng mình như nặng trĩu, từ khi đến thế giới này anh đã coi đây là ngôi nhà thứ hai, cảm giác giờ đây Lâm Ngọc Như chính là mẫu thân của anh. Trần Minh thấy mình đã hòa làm một với thân thể và cảm xúc của Thanh Vũ không còn sự phân biệt.
Sau khi Giang Minh rời đi, Thanh Vũ cho người điều tra, biết rằng mẫu thân trước đây có một cung nữ thân cận tên là Diệp Lam Chi, sau khi mẫu thân qua đời nàng cũng rời kinh thành trở về quê.
Trước khi lên đường sang Vân Quốc anh muốn biết tường tận mọi chuyện về mẫu thân mình. Một buổi sáng sớm, Thanh Vũ cho Vũ Trung mặc quần áo của mình, còn bản thân mặc quần áo cận vệ cùng Lý Kiên rời khỏi cung, đóng giả làm dân thường cưỡi ngựa, tức tốc tìm đến quê nhà của Lam chi.