Sau khi buổi nghị sự kết thúc, các quan đại thần lần lượt rời khỏi đại điện. Ôn Địch nán lại, xin yết kiến riêng với hoàng đế.
Quân Vân Kỳ ngồi trên ngai vàng, ánh mắt sắc bén dò xét vị quan trẻ trước mặt.
"Ôn Địch, còn việc gì muốn tâu?" Quân Vân Kỳ hỏi, giọng trầm ấm nhưng đầy uy nghiêm.
Ôn Địch cúi mình thật thấp, rồi từ từ thưa:
"Bệ hạ, thần còn có một việc muốn tâu, nhưng không tiện nói trước đại điện."
Quân Vân Kỳ nhíu mày, ánh mắt trở nên sắc bén hơn:
"Có chuyện gì mà lại bí mật đến vậy? Khanh hãy nói đi."
Ôn Địch nhìn quanh một lượt, như để chắc chắn rằng không có ai khác nghe thấy, rồi cúi thấp hơn:
"Thiên Yến Quốc vẫn còn một bảo vật quý giá, thần e rằng phải tâu riêng với bệ hạ."
Quân Vân Kỳ nhíu mày tỏ vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn ra hiệu cho Ôn Địch tiếp tục. Ôn Địch cẩn trọng lấy ra một xấp giấy từ trong áo, tiến lên trước, trao cho Quân Vân Kỳ.
"Thần mang đến đây để bệ hạ xem xét.
" Ôn Địch nói, giọng điệu vô cùng cẩn trọng.
Quân Vân Kỳ từ từ mở xấp giấy, bên trong là những bức họa tinh xảo vẽ một thanh niên tuấn tú đang thực hiện nhiều hoạt động khác nhau: cưỡi ngựa, chơi đàn, đánh cờ... Tướng mạo anh tuấn, phong thái tao nhã khiến người xem không khỏi mê đắm.
"Nam nhân này là ai?" Quân Vân Kỳ hỏi, giọng đầy tò mò và chút ít sự ngạc nhiên.
Ôn Địch mỉm cười, chậm rãi đáp:
"Bệ hạ, người Thiên Yến Quốc có câu nói: "Vào Yến Quốc, chưa gặp Thanh Vũ chưa về cố hương.""
Quân Vân Kỳ nhướn mày, khẽ hỏi lại:
"Thanh Vũ?"
Ôn Địch cung kính gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.
"Chính là tứ hoàng tử của Thiên Yến, tinh thông cầm kỳ thi họa, được xưng tụng là đệ nhất tài tử của Yến Quốc."
"Đệ nhất tài tử Yến Quốc?" Quân Vân Kỳ lặp lại, giọng điệu chứa đựng sự ngạc nhiên và tò mò.
Ôn Địch cúi đầu, tiếp lời:
"Khi còn đi sứ sang Yến quốc. Thần từng có duyên gặp tứ điện hạ vài lần, quả thực danh xứng với thực. Vẻ đẹp của ngài ấy vượt xa tranh vẽ, phong thái tựa thần tiên."
Quân Vân Kỳ cười nhạt, đôi mắt ánh lên sự mỉa mai:
"Đẹp hơn cả phi tử của trẫm sao?"
Ôn Địch khẽ cười, giọng điệu tôn kính:
"Bệ hạ, tứ điện hạ Thanh Vũ này khi cưỡi ngựa thì anh khí hơn người, lúc đánh đàn phong thái lại tuyệt thế, chơi cờ thì sắc sảo tinh anh. Thế gian này, có nữ tử nào sánh bằng?"
Quân Vân Kỳ bật cười lớn, nhưng trong ánh mắt lại lộ rõ sự thâm trầm.
"Thật khiến trẫm muốn gặp một lần. Nhưng một nam nhân Yến Quốc thì có tác dụng gì cho Vân Quốc? mang hắn về chính là rước một mối họa?"
Ôn Địch không nao núng, cười nhạt đáp:
"Bệ hạ, người tài hoa đâu phân biệt nam nữ, xuất thân. Đã là bảo vật thì nên nắm trong tay.”
Quân Vân Kỳ lặng im một lúc, ánh mắt đăm chiêu:
"Một hoàng tử tài hoa tuyệt thế như vậy, liệu có dễ dàng chấp nhận nằm trong tay người khác?"
Ôn Địch cúi đầu, giọng nói khẽ khàng nhưng đầy kiên định:
"Bệ hạ, với trí tuệ và mưu lược của ngài, chắc chắn sẽ có cách khiến Thanh Vũ tự nguyện quỳ gối dưới chân người."
"Tứ hoàng tử tuổi đời mới 21, tuổi trẻ anh tuấn, lại chưa lập gia thất, ắt có lúc hữu dụng".
Quân Vân Kỳ đứng dậy, bước đến bàn nghị sự và hạ lệnh.
"Hãy bổ sung thêm điều kiện cầu hòa của Thiên Yến Quốc. Một hoàng tử chưa lập gia thất phải sang Thiên Vân Quốc làm con tin"
"Thần tuân lệnh, Bệ hạ."
Ôn Địch cúi đầu cung kính, trong lòng thầm mừng vì kế hoạch đã được thực hiện. Sâu thẳm trong lòng, y mang một niềm thương nhớ và ngưỡng mộ vô hạn dành cho tứ điện hạ của Thiên Yến. khiến y ngày đêm tương tư, lòng đầy rối bời. Mỗi khi nghĩ đến tứ điện hạ, trái tim Ôn Địch như bị trói buộc bởi một sợi dây vô hình, chỉ ao ước sao có thể gặp lại tứ điện hạ một lần.
"Kế này đúng là một mũi tên bắn trúng hai đích vừa có thể đưa tứ điện hạ sang Vân Quốc vừa có thể khiến hoàng thượng hài lòng" . Ôn Địch đắc ý nghĩ thầm
Khi Ôn Địch bước ra khỏi đại điện, ánh mắt sắc bén của Quân Vân Kỳ vẫn dõi theo Ôn Địch cho đến khi khuất dạng.
Quân Vân Kỳ quay lại phòng riêng, ngồi xuống ghế, đăm chiêu nhìn vào những bức họa của Thanh Vũ. Từng nét vẽ tinh xảo, từng cử chỉ tao nhã của người trong tranh khiến trong lòng vị vua trẻ dâng lên một cảm giác mơ hồ, vừa háo hức vừa cảnh giác.
Ngày hôm sau thánh chỉ đã được truyền đến Thiên Yến Quốc:
"Thiên Vân Quốc đồng ý cầu hòa với điều kiện, Thiên Yến Quốc phải dâng ba thành trọng yếu: Thanh Sơn, Bạch Hà, và Hồng Ngọc. Ngoài ra, hàng năm phải cống nạp một vạn lượng vàng, hai ngàn tấm lụa thượng hạng, mười ngàn đấu gạo loại nhất, năm trăm viên ngọc trai, năm ngàn thạch muối, hai ngàn xấp vải gấm, năm ngàn hộc ngọc lục bảo, mười ngàn cân đồng, ba trăm thùng dầu thông, bốn ngàn cân hương liệu. Thêm vào đó, một hoàng tử chưa lập thất của Thiên Yến Quốc phải sang Thiên Vân Quốc làm con tin, để duy trì giao hảo hai nước."
Tin tức về điều kiện cầu hòa đã nhanh chóng lan rộng, gây chấn động khắp Thiên Yến Quốc. Vị hoàng tử trẻ Thanh Vũ, trở thành trung tâm của mọi lời bàn tán. Quần thần, dân chúng bàn tán không ngớt về tấm lòng trung nghĩa của chàng, về số phận của hoàng tử khi trở thành con tin, những tiếng thở dài tiếc nuối cho vị hoàng tử trẻ tài hoa. Cảm giác mất mát bao trùm mọi nơi ở Thiên Yến quốc.