Chương 259: Những Vị Khách Không Mời Mà Đến

Trái tim Lê Cảnh Trí cảm thấy ấm áp, nắm lấy tay hắn.

Hai người mua một cái móng giò, hai bắp ngô về nấu canh, mua thêm ít thịt về làm thịt viên, măng tây, xào với trứng gà, mua thêm súp lơ xào với thịt.

Sau khi quyết định xong, hai người nhanh chóng mua đủ nguyên liệu.

Một tay Lăng Ý xách túi to đùng, một tay nắm lấy tay Lê Cảnh Trí, trai xinh gái đẹp trở thành một cảnh tượng khiến cho ngay cả các dì lớn tuổi cũng quay đầu nhìn mấy lần.

Hắn nghĩ thực ra cuộc sống bình dị và đơn giản cũng không có gì là xấu, chỉ cần có cô luôn bên cạnh hắn là được.

Lăng Ý để nguyên liệu vào trong xe, đưa Lê Cảnh Trí về nhà, thỉnh thoảng quay đầu sang nhìn cô.

"Nhìn em làm gì, nhìn đường đi." Cô nhắc nhở.

"Nhìn cảnh đẹp."

"Anh còn nhiều thời gian để nhìn mà, nhưng mà đoạn đường này chỉ có thể nhìn hai mươi phút thôi."

Lăng Ý cười mỉm, thu hồi ánh mắt, chăm chú nhìn đường.

Trên người Lê Cảnh Trí có một sức mạnh hấp dẫn người khác lại gần.



Nếu như không thể chống lại sức hấp dẫn đó, sau khi tới gần cô, sẽ không thể buông bỏ. Lăng Ý không ngờ. trong vô thức, hắn càng ngày càng chìm đắm vào cô.

Hai người đến cửa nhà ở Ngự Thủy Viên.

Lăng Ý xách rau, thịt, Lê Cảnh Trí đi mở cửa.

Ngón tay vừa chạm vào khóa, còn chưa dùng sức, cửa đã mở một khe nhỏ.

Cô ngây người.

Lăng Ý phát hiện có gì đó không ổn: "Làm sao thế?"

Cô suy nghĩ: "Trong nhà có người, cửa không đóng."

Ai lại trực tiếp đến đây, còn biết mật khẩu mở khóa.

Ngày sinh của Lăng Ý chỉ có mấy người trong nhà và Hướng Diệc Nhiên biết, bên ngoài hắn thường sử dụng ngày dương lịch, nhưng mật khẩu là ngày âm lịch chỉ có người nhà biết.

Hơn nữa, cho dù người ngoài đoán đúng mật khẩu, cũng sẽ không tự ý vào nhà. Các hộ gia đình trong Ngự Thủy Viên không giàu thì quý, muốn trộm đồ chắc chắn phải ngồi tù suốt đời, bọn trộm cũng rất có tự giác tránh những nơi như thế này.

Vì thế cho nên không thể là người ngoài tự ý mở cửa được.



Lăng Ý suy nghĩ một chút rồi nói: "Có phải Hướng Diệc Nhiên không chịu bị chúng ta bỏ lại nên đuổi theo không?"

Lê Cảnh Trí cũng cảm thấy như vậy, yên tâm, đẩy cửa bước vào.

Nhưng cảnh tượng trong phòng khách làm cô ngây người, người tự ý mở cửa không phải là Hướng Diệc Nhiên mà là ba người nhà họ Lê.

Lê Khải Thiên và Viên Vũ ngồi trên ghế salon, trước mặt hai người đó còn có chén trà nóng, dụng cụ pha trà này là Hướng Diệc Nhiên tặng cho Lăng Ý, rất ít khi lấy ra dùng.

Lê Nhã Trí mở tivi, vừa ăn đồ ăn vặt vừa xem chương trình truyền hình, cười ha hả.

Bọ họ coi mình như chủ nhân, không có chút lịch sự nào.

Trong lòng Lê Cảnh Trí cảm thấy kỳ lạ: "Cha, mẹ, sao mọi người lại tới đây?"

Đến bây giờ, cả ba người mới phát hiện họ đã về, Lê Khải Thiên lập tức đứng lên, không còn vẻ mặt ung dung như lúc nãy nữa.

Chương trình trên tivi vẫn đang chiếu, tiếng cười đùa truyền ra ngoài, nhưng tiếng cười của Lê Nhã Trí đã dừng lại, cô ta vẫn ngồi trên ghế salon, nhìn Lăng Ý và Lê Cảnh Trí đứng ở cửa, nở nụ cười u ám.

Người duy nhất cảm thấy không ổn là Viên Vũ, nhưng khi bà ta nhìn thấy đống nguyên liệu trên tay Lăng Ý, lại cảm thấy nhẹ nhõm.

Bà ta bước tới, lôi kéo tay Lê Cảnh Trí, cảm động: "Cảnh Trí đúng là áo bông nhỏ của mẹ, biết chúng ta đến đây còn cố tình mua nguyên liệu về làm cơm. Mẹ thích nhất là mấy món xào của Cảnh Trí."