Cô đến công ty với tâm trạng thoải mái vui vẻ, vừa bước vào công ty đã thấy Dương Toàn đang đứng ở sảnh. “Này anh chàng đẹp trai, anh đang làm gì vậy?”
Dương Toàn thấy cô như vậy thì tò mò hỏi, “ Hôm nay có chuyện gì vui sao, mặt em như sắp nở hoa vậy?”
“ Ha ha ngày nào em chả vậy.”
“Ngày nào cũng không vậy, nhưng hôm nay đặc biệt tốt hơn.” Dương Toàn cười nói.
Dưới ánh mắt thăm dò của anh ấy cô bước vào thang máy và đi thẳng đến văn phòng của mình. Cửa văn phòng của Chu Đình Nam lúc này đang mở, cô nhìn thấy anh đang viết gì đó trên bàn. Cô chỉnh lại quần áo rồi đưa tay gõ cửa với nụ cười tỏa nắng trên môi.
Anh ngẩng đầu lên, thấy là cô, anh đứng thẳng dậy, cười nói: " Vào đây."
Cô bước vào, đứng trước mặt anh: "Sao anh không gọi em? Làm em đi làm muộn mất."
"Thấy em ngủ say như vậy, anh cũng không nỡ gọi em."
Cô chạm vào bông hoa hồng trên cổ, nghiêm túc nói với anh: “Cảm ơn ông xã vì món quà.”
Chu Đình Nam đưa tay kéo cô lại, ngồi lên đùi mình, anh nhặt bông hồng trên cổ cô ra: “ Em đã xem chữ viết ở trong này chưa?"
“Còn có chữ sao?” Cô kinh ngạc nhìn đóa hoa nhỏ lấp lánh, trợn tròn mắt. Anh giơ bông hoa nhỏ lên hướng về phía ánh sáng.
Lúc này cô mới nhận ra rằng bông hoa màu bạc dưới ánh sáng mặt trời có độ trong mờ nhạt mà cô chưa để ý, dưới sáng mặt trời có thể thấy được mấy chữ “ Bé con của anh”"
“Trời ơi, em thấy chữ phát sáng. Anh làm sao mà làm được như vậy .” Đỗ Thanh Vy ngạc nhiên kêu lên.
"Cái này là anh tìm một nhà thiết kế nổi tiếng người Italya, chữ trong bông hoa hồng này là ngọc phát sáng."
"Là ngọc thật sao? Em chỉ nghĩ nó là một bông hoa bạc bình thường."
“ Đồ ngốc, ai lại tặng vợ mình thứ đơn giản như vậy chứ.” Anh cười cười cô cũng cười theo.
“ Cảm ơn ông xã.” Đỗ Thanh Vy chồm lên hôn vào môi anh, ngay lúc anh đang định túm chặt cô thì lại một tiếng gõ cửa vang lên.
Hai người đồng thời hướng mắt đến âm thanh thì nhìn thấy Đức Kiên đang mỉm cười nhìn hai người: "Hai người có cần phải chú ý một chút không làm mấy chuyện tình cảm này mà không đóng cửa lại là sao."
Mặt Đỗ Thanh Vy lúc này đỏ đến tận mang tai, cô vội vàng nhảy xuống khỏi lòng Chu Đình Nam, ước gì dưới đất có một vết nứt để cô chui vào. “Em..em đi kiểm tra lịch trình hôm nay.” Cô lắp bắp, không dám ngẩng đầu lên, chui vào phòng làm việc của mình, xấu hổ đến mức không dám đi ra.
Hai người đàn ông to lớn nhìn sự bối rối của cô không nhịn được cười.
“Sao cậu lại tới đây?” Chu Đình Nam bước tới sofa rót cho cậu ấy một tách trà.
“Đã nghỉ hơn một năm rồi tôi cũng muốn đi làm sớm một chút.”
“ Bạch Dương đâu?”
“ Em ấy vẫn chưa dậy, ha ha cô ấy không vượt qua được tình trạng lệch múi giờ.” .
“ Đức Kiên lần này cậu trở về, tôi muốn cậu lên làm chức phó giám đốc.
"Tôi……"
" Quyết định vậy đi. Tại cuộc họp hội đồng quản trị, tôi sẽ thông báo việc bổ nhiệm cậu làm phó giám đốc. Từ giờ trở đi, công ty sẽ dựa vào sự chung sức của hai chúng ta."
"Tôi mới trở về, còn không biết nhiều thứ lắm vẫn cần xem lại nhiều."
"Ừm, mấy ngày nay cậu cứ đi xem trước đi, sau đó chúng ta lại thương lượng."
"Còn nữa, tôi muốn đưa Thanh Vy ra ngoài đi chơi. Năm ngoái kết hôn tôi không đưa cô ấy đi đâu cả. Tôi luôn cảm thấy mình nợ cô ấy một điều gì đó. Trong khoảng thời gian này, công việc của công ty tôi sẽ giao cho cậu."
"Không thành vấn đề. Phụ nữ sinh ra là để yêu thương. Tôi có thể nói rằng chị dâu là một cô gái tốt. Hãy cứ làm cho cô ấy vui vẻ đi."
Đỗ Thanh Vy rót hai tách cà phê và bước vào, khi nhìn thấy Đức Kiên cô vẫn cúi đầu xấu hổ.
Cậu ấy không nói gì nhưng trên môi luôn nở nụ cười khiến cô càng đỏ mặt hơn.
Cô đặt ly cà phê trước mặt họ, cố gắng giữ cho giọng nói của mình ổn định: “Ừm, ngày mai bắt đầu cuộc kiểm tra sức khỏe hàng năm, các anh đều được xếp vào ngày đầu tiên” Cô vẫn chỉ cúi đầu không hề nhìn lên.
“Ha ha, sao lại thẹn thùng như vậy, Đức Kiên cũng không phải người ngoài, nhìn mặt em đỏ mặt như trái táo rồi này.” Chu Đình Nam nhịn không được cũng bật cười, trêu chọc cô.
"Này, chị dâu, chị phải học thêm từ Bạch Dương cô ấy sẽ không bao giờ đỏ mặt đâu"
Cô nhanh chóng bước ra ngoài bỏ lại tiếng cười ầm ĩ của hai người đàn ông.
Vào ngày kiểm tra sức khỏe, Đỗ Thanh Vy và Chu Đình Nam cùng nhau đến bệnh viện, sau một loạt các cuộc kiểm tra cô bước ra xe theo anh.
Chu Đình Nam hỏi cô: " Em có hộ chiếu chưa?"
“ Chưa."
"Vậy hai ngày này tranh thủ chút thời gian, anh dẫn em đi làm hộ chiếu, vài ngày sau lại bắt đầu có chút bận rồi."
" Vâng" Ngoài mặt cô bình tĩnh, nhưng trong lòng đã rất mong chờ, mặc dù sống một mình mấy năm, nhưng cô chỉ có ở trường, nhà rồi lại trường, thật sự chưa đi đâu cả. Lần này có thể đi Thụy Sĩ vừa có thể đi Paris, đương nhiên là rất nóng lòng chờ đợi.
Vì Bạch Dương và Đức Kiên đều đã trở lại công ty nên cô và Chu Đình Nam có nhiều công việc dễ dàng hơn, hôm nay vì hai người đàn ông đều bận tham dự sự kiện nên cô cùng Bạch Dương trở về nhà họ Chu.
"Mẹ, con về rồi." Bạch Dương vừa vào viện liền kêu lên, vừa đi vào vừa đùa giỡn với binh lính. Mẹ chồng ra đón cô ấy, cười nói: "Biết ngay con bé này đến mà, từ đầu cổng đã nghe được giọng con rồi."
"Haha, con được bố nuôi nấng như vậy đấy, bố từ nhỏ đã lớn tiếng và mạnh mẽ tất nhiên là con không thể nhỏ nhẹ được rồi."
“ Con nhóc thối này thật biết bao biện cho cái tính xấu của mình.” Giọng bà trách móc nhưng chứa đầy tình yêu thương
"Tối nay ăn gì đây mẹ? Con sắp chết đói rồi." Bạch Dương ném mình lên ghế sô pha và không ngừng la hét.
“ Thôi được rồi, đừng la hét nữa sắp rồi bà cô của tôi ơi.”
Đỗ Thanh Vy nhìn cảnh này cảm thấy rất hạnh phúc, cô cũng là một đứa con gái được mẹ yêu thương nhưng mẹ của cô lại không như mẹ chồng, mẹ cô bà ấy có lẽ luôn không vui vẻ vì thường xuyên cãi nhau với bố rồi lại khóc một mình.
Một giọt nước mắt lăn xuống được cô vội vàng lau đi, cô lại nhớ mẹ rồi!
Trong bữa tối, mẹ chồng hỏi Đỗ Thanh Vy: “Khi nào con và Đình Nam định đi?”
"Còn phải chờ khá lâu nữa, hộ chiếu còn chưa có làm xong, gần đây công ty phát sinh nhiều chuyện như vậy, có chút không thể rời đi."
“Chị dâu, em cũng muốn đi cùng chị.” Bạch Dương cắn đũa, chớp mi như quạt đuôi mèo, sốt sắng nói.
“Vậy thì cùng đi đi, nhiều người đi cùng nhau cho vui.” Cô cười nói.