“Vợ à?” anh gọi cô.
“Hả?” Đỗ Thanh Vy nhắm mắt lại, ậm ừ rồi tìm một tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ.
“Em yêu, dậy đi.” Anh tiếp tục lay cô.
“Cút, em muốn ngủ.” Cô lầm bầm và quay người lại.
Anh đưa tay lên nhéo mũi cô khiến cô bị ngạt thở phải mở mắt ra, sốt ruột nói: " Anh làm gì vậy. Đáng ghét, em muốn ngủ."
“Lát nữa rồi ngủ đi.” Anh dựa vào người cô, trên gương mặt tuấn tú có nét nhu hòa hiện lên một tia dịu dàng.
“ Người ta muốn ngủ.” Rượu đã bốc lên, đầu óc cô choáng váng, mí mắt nặng như sắt. Cô bĩu môi, uốn éo thân thể mỏng manh của mình một cách quyến rũ, cọ sát vào cơ thể ngày càng nóng bỏng của anh. Anh khịt mũi và cắn mạnh vào môi cô.
Anh bắt đầu cởϊ qυầи áo mình một cách vội vàng rồi đến quần áo cô anh xé luôn.
Ngón tay thon dài len lỏi vào giữa hai bắp đùi non mịn của cô, ra sức vuốt ve kí©h thí©ɧ cô. Kɧoáı ©ảʍ bất chợt đổ ập đến khiến Đỗ Thanh Vy rên lên 1 tiếng kiều mị, tay anh nhanh chóng trượt vào nơi ngọt ngào của cô. Sau khi vuốt ve cảm thấy đã đủ. Anh mạnh mẽ cử động thắt lưng, tiến sâu vào cơ thể cô. Khi cả hai đạt đến cao trào một tay anh để cô nằm lên tay còn lại ôm chặt lấy cô, hết thảy dịu dàng dường như chỉ dành riêng cô.
Trong màn đêm tĩnh mịch này, vầng trăng ngại ngùng ẩn mình trong những đám mây, những ngôi sao tinh nghịch lấp lánh như tỏa ánh sáng dịu nhẹ trên bầu trời, cô rơi vào sự dịu dàng ấy không thể thoát ra được.
Giấc ngủ này rất sâu, vừa mở mắt ra thì mặt trời đã lên cao. Chu Đình Nam đã đi làm rồi, cô vội vàng ngồi dậy, mới phát hiện toàn thân đau nhức, cô đưa tay vuốt ve chiếc cổ mảnh khảnh, lúc này trên chiếc cổ trần có một sợi dây chuyền bạc sáng bóng, cô vén chăn chạy vào phòng tắm, đứng trước gương soi thật kỹ. Sau cơn cuồng nhiệt ngày hôm qua, anh bế cô vào nhà tắm rồi đưa cho cô chiếc dây chuyền này.
“Cái gì vậy?” Lúc nhìn thấy chiếc hộp cô tò mò hỏi.
" Em mở ra xem đi." Anh cười nói.
Đỗ Thanh Vy cầm lấy, cẩn thận mở nắp hộp, một sợi dây chuyền bạc sáng bóng nằm lặng lẽ trong hộp, điều khiến cô xúc động nhất là mặt dây chuyền có hình bông hoa hồng sống động như thật. Cô nhìn anh, trong đôi mắt đen dâng lên một tầng sương nước.
Anh cầm lấy sợi dây chuyền, nhẹ nhàng đeo cho cô, sau đó ôm cô vào trong l*иg ngực rộng lớn: “Anh nhớ khi em còn nhỏ, trên cổ em có đeo một chiếc khóa bạc, nhưng sau đó nó đã biến mất. Hôm nay, anh Đình Nam của em sẽ cho em một cái nữa, cái này em không được đánh mất nữa, biết không?”
Cô dựa vào anh, gật đầu lặng lẽ đưa tay lên quệt giọt nước mắt vô tình rơi xuống.
"Hãy kể cho em nghe về em khi còn nhỏ đi. Em không có bất kỳ ký ức nào." Hai người lặng lẽ ngồi trong bồn tắm đầy nước ấm.
Anh từ phía sau ôm lấy cô nhẹ nhàng lắc lắc: “Khi em còn nhỏ, em mũm mĩm mềm mại, ôm em trong tay giống như ôm một con gấu bông, khi đó anh thích nhất là được tắm cho em, mềm mại, bóng loáng cũng giống như bây giờ, mỗi lần anh tắm cho em đều rất lâu nước lạnh em cũng không chịu ra..."
Cô ngước lên nhìn khuôn mặt thường ngày nghiêm nghị của anh, bàn tay to lớn của anh ấy đang xoa làn da của cô, trong đôi mắt đen sáng ngời của anh hiện lên sự dịu dàng.
"Sau đó thì sao? Chúng ta chia tay khi nào?"
Khuôn mặt anh rõ ràng lúc này rõ ràng trở nên nghiêm nghị, anh ngừng nói như người vừa tỉnh khỏi giấc mơ, anh ôm mặt cô như nói với cô cũng như nói với chính mình: "Quá khứ đã qua, hãy để nó trôi qua mãi mãi. Chúng ta đừng bao giờ nhắc đến nó nữa, được không?"
Cô nhẹ nhàng rúc vào lòng anh, đúng vậy cô không nhớ gì về tuổi thơ của mình, nhưng bây giờ thì cô biết rồi, dù sao trước khi cưới cô cho rằng hai người không quen biết nhau, chỉ cần anh đối xử chân thành hoặc là tôn trọng cô là được. Hồi đó cô nghĩ rất ngây thơ cho rằng mối quan hệ này không cần vùi đắp cho dù tương lai anh có đến với ai cô cũng sẽ không trách anh.
Trước đây không có quan hệ gì với anh, cô có thể nhìn anh với một thái độ bình tĩnh, nhưng kể từ khi gắn bó với anh cô luôn cảm thấy trái tim mình đang tiến gần anh ấy một cách không kiểm soát, có lẽ tôi vẫn còn rất cổ hủ. Trong tiềm thức, cô vẫn nghĩ cơ thể mình chỉ có thể trao cho chồng. Cũng may cuối cùng cô vẫn được trao nó cho người cô yêu và có lẽ anh cũng yêu cô đúng không?
Chạm vào bông hồng nhỏ bằng bạc, lòng cô vô cùng ấm áp, nụ cười từ từ xuất hiện trên khóe mắt, cô nghĩ có lẽ ngày tốt lành của mình sắp đến. Nhìn thời gian, đã hơn 9 giờ sáng, Chu Đình Nam hiện tại không có thư ký mọi việc chuẩn bị và sắp xếp mọi công việc hàng ngày đều là của cô, anh ấy đi làm không gọi điện cho cô có lẽ sợ cô mệt.
Thế nên cô vội vàng tắm rửa, tắm rửa sạch sẽ, trước khi ra ngoài còn vuốt ve đóa hoa hồng nhỏ một lần nữa rồi ôm chặt vào lòng.