Trước giờ tan tầm, phòng làm việc của Du Khuynh có khách quý ghé thăm.
Triệu Thụ Quần - giám đốc tiêu thụ của Đóa Tân - đích thân tới đưa thư giải thích rõ tình hình cho cô.
Triệu Thụ Quần cao một mét tám lăm, phong lưu hào phóng.
Có điều giờ phút này anh ta mặc một bộ tây trang màu xanh thẫm đứng trước bàn làm việc Du Khuynh, cho người ta một loại cảm giác áp bức không tên.
Đương nhiên, đây chính là mục đích anh ta muốn đạt được.
"Luật sư Du, thật ngại quá, vấn đề đại lý kinh doanh sáng này đã gây phiền phức cho cô rồi." Anh ta cười mỉm, trông rất khách sáo.
Du Khuynh cũng cười cười qua quýt, "Không phiền, còn phải cám ơn giám đốc Triệu ủng hộ công việc của tôi nữa đấy."
Triệu Thụ Quần không nán lại lâu, trò chuyện qua loa đôi ba câu rồi tạm biệt.
Chờ người đi mất, Chương Tiểu Trì giơ ngón tay cái với Du Khuynh, "Cô giỏi thật, vậy mà có thể khiến giám đốc tiêu thụ đích thân tới đưa thư giải thích cho cô."
Càng khiến cô nàng cảm khái hơn chính là, loại cực phẩm soái ca như Triệu Thụ Quần, vậy mà Du Khuynh chẳng chớp cái nào.
Nếu đổi lại là người phụ nữ khác sớm đã bị giám đốc Triệu hớp hồn rồi.
Du Khuynh tự mình cười giễu mình, "Ai bảo tôi đang nghèo chứ, tiền lương quan trọng hơn nam sắc." Tiểu Trì chỉ nhìn thấy được mặt nổi. Thật ra Triệu Thụ Quần đích thân tới đưa thư giải thích cho cô là muốn tạo sức ép cho cô, lặng lẽ nói với cô, cô xem cô bản lĩnh biết bao nhiêu.
Cô nhìn thư giải thích tình hình có chữ ký của Triệu Thụ Quần và con dấu của bộ phận tiêu thụ.
Đây đồng nghĩa với vay nợ, cô thu lại cất vào tủ bảo hiểm.
Hôm nay thời gian cũ, khách hàng muốn đưa ba mẹ qua xem nhà.
Sau khi tan tầm Du Khuynh gọi xe trở về nhà thuê, hôm nay Tiền Trình giao hàng trễ không ít thời gian nên không kịp tới đón cô.
Vu Phỉ tới sớm hơn cô vài phút, trò chuyện đôi câu xong cô đưa họ lên lầu.
Ba mẹ Vu Phỉ rất hài lòng về căn nhà.
Vu Phỉ thấy vậy lập tức không lãng phí thời gian thêm nữa.
Đúng tám giờ chị có cuộc hẹn với khách hàng, "Căn nhà này tôi và ba mẹ tôi đều nhìn trúng cả rồi, tổng cộng một ngàn năm trăm vạn, nếu mọi người cảm thấy được tôi sẽ thanh toán ngay, tuần sau là có thể tiến hành thủ tục sang tay."
Lão Tiền ngỡ ngàng, mới đây đã giảm bớt một trăm vạn.
Nếu không phải bất đắc dĩ, ông thật sự không nỡ bán nhà.
Đây là nhà tân hôn chuẩn bị cho con trai nhưng trước mắt thật sự không thể xoay sở được tiền, ông định sau khi bán nhà xong trả hết nợ cho ngân hàng, giữ lại han trăm vạn tiền mặt làm vốn, sau đó mới đặt cọc thế chấp một căn nhà cho con trai.
Gần đây ngành bất động sản đúng là không tốt thật, nhưng một hơn giảm mất một trăm vạn, có hơi khó chấp nhận.
Vu Phỉ vội đi gặp khách hàng, chị nói với nhân viên môi giới nếu ông chủ Tiền suy nghĩ xong thì gọi điện cho chị, nhưng mà giá chị đưa ra sẽ không đổi.
Nói xong, chị đưa ba mẹ vội vàng xuống lầu.
Nhân viên môi giới nói với lão Tiền, "Chú à, chú suy nghĩ thêm đi, đợi khi bên chị Vu hết bận cháu sẽ bàn lại với chị ấy."
Ông chủ Tiền thở dài: "Haiz, cô ấy trả giá quá ác."
Nhân viên môi giới cũng cười bất lực, "Có thể là do có liên quan đến nghề nghiệp của chị ấy, chị ấy là luật sư nên không có thời gian bàn bạc giá cả, nhưng mà chị ấy thật lòng muốn mua."
Họ nói xong rồi đi xuống lầu.
Du Khuynh vừa định đóng cửa lại thì lại bị người bên ngoài đẩy vào, lão Tiền thò nửa người vào, "Tiểu Du à, làm phiền con rồi, bắt con chạy một chuyến như vậy."
"Không phiền ạ, chú đừng để trong lòng."
Đóng cửa lại, tiếng bước chân nặng nề xa dần.
Du Khuynh không vội rời khỏi, hôm nay lúc rảnh rỗi cô luôn suy nghĩ làm thế nào để nhanh chóng kiếm đủ hai trăm vạn để bao Phó Ký Trầm một tuần.
Nếu như vận may tốt thì nội trong một tuần cô nhờ Phó Ký Trầm phân tích thị trường chứng khoán cho cô, nói không chừng có thể lấy lại được lợi nhuận ban đầu thậm chí còn có thể trở mình.
Cô đứng trước cửa phòng ngủ phụ nhìn chằm chằm tủ túi xách, xem ra phải làm livestream bán túi rồi.
Nói làm là làm, cô quyết định kinh doanh trong vòng bạn bè.
Du Khuynh đứng trước tủ túi xách nửa ngày, cuối cùng quyết định xuống tay ở mấy kiểu đắt nhất.
Kiểu này toàn cầu chỉ có mấy chiếc, đến khóa túi chống bụi cũng chưa xé ra.
Cô bật đèn xong, chụp hình.
Trước khi cô đăng vòng bạn bè nên giới hạn người nào đều giới hạn hết.
Văn án diễn đạt như thế này: [Gần đây thay lòng đổi dạ, mấy chiếc túi này bị thất sủng rồi, đều là mới cả, giảm tám phần trăm giá bán ra, tiên nữ nào thích có thể nhắn tin riêng] Đăng xong lại cảm thấy không ổn, cô không nên quá tham lam, hy vọng trong phút chốc lấy lời được trên trăm vạn tiền mặt.
Túi xách mắc như vậy, có lẽ chẳng mấy ai mua.
Nào biết vận may không tệ.
Rất nhanh có người gửi tin nhắn tới.
[Cô Du, tôi muốn mua cái túi này.]
Theo sau là hai mươi nghìn tệ tiền đặt cọc đối phương gửi tới.
Du Khuynh liếc avatar trong khung chat lại nhìn nickname, thật sự nghĩ không ra là ai. Theo lý mà nói, với cái chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của cô nên ghi chú tên liên lạc.
Nhưng không có.
Có lẽ là khách hàng hợp tác kinh doanh môi giới lúc còn ở công ty luật.
[Xin chào người đẹp, lúc nào cô có thời gian, tôi đưa túi tới cho cô.] Đối phương gửi địa chỉ tới, là một hội sở tư nhân nào đó.
[Vậy khoảng mười một giờ cô qua đấy đi, tới sớm tôi có thể còn chưa tới. Đến rồi thì gọi điện thoại cho tôi.] Duy Khuynh không hỏi đối phương là, trong danh sách liên lạc của cô đều là người quen cả, gặp mặt thì biết ngay người đó là ai thôi.
Tìm ra hộp đựng túi chuyên dụng của chiếc túi đó cùng với bao bì bên ngoài của túi xách, sau khi kiểm tra đâu đấy rồi đựng kèm thêm phiếu xuất nhập và phụ kiện đi cùng.
Đúng mười giờ, cô ra ngoài.
Sợ kẹt tàu điện ngầm sẽ ép hỏng bao bì của túi xách, cô đành phải xa xỉ một lần, gọi xe đến đó.
Du Khuynh chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Xe cộ tấp nập, thành phố ồn ã, người với cảnh vật phản chiếu trong ánh đèn lấp lánh rực rỡ.
Cả ngày hôm nay cô không liên lạc với Phó Ký Trầm.
[Đang ở công ty à?]
Phó Ký Trầm nhắn lại: [Nhớ anh rồi?]
Du Khuynh không muốn trả lời, đồ tự luyến cuồng.
Chốc lát sau, Phó Ký Trầm lại gửi tin nhắn tới: [Hẹn người ta bàn công việc.]
Tới hội sở, Du Khuynh tốn hơn một trăm đồng tiền xe.
Nếu là trước kia đến mắt cô còn không thèm chớp lấy, bây giờ không được, phải đau lòng hết mấy phút.
Cô liên lạc với cô gái mua túi xách đó, nói với đối phương cô đã đến trước cửa hội sở rồi.
[Đợi chút, tới ngay đây.]
Du Khuynh đứng trên lề đường liếc nhìn cửa của hội sở, ở đây hạn chế hội viên, không có thẻ hội viên ngay cả cửa lửa của nó cũng chẳng vào được.
Chẳng mấy chốc, một chiếc xe con bình bình từ từ tấp vào.
Cửa sổ xe hạ xuống, "Cô Du."
Du Khuynh cười cười, thì ra là Phùng Mạch.
Công ty luật nơi cô từng làm việc đã hợp tác với một nhà môi giới trong một dự án M&A xuyên quốc gia, Phùng Mạch là một trong những người phụ trách của phía bên khách hàng. Để thuận tiện cho việc thảo luận tiến triển hạng mục nên đã thêm weixin.
Hạng mục kết thúc thì không còn liên lạc nữa.
Du Khuynh đưa chiếc túi xách tay tới, "Cô Phùng, cô kiểm tra xem."
Phùng Mạch trực tiếp để chiếc túi cầm tay bên chân, "Làm phiền cô rồi." Cô ấy vô cùng sảng khoái: "Cho tôi số thẻ ngân hàng của cô, giờ tôi chuyển tiền cho cô."
Du Khuynh nửa đùa, "Yên tâm như vậy à? Không cần kiểm tra xem chiếc túi này có phải là hàng thật hay không."
Phùng Mạch: "Túi của cô Du dù có giả đi chăng nữa, vậy thì chẳng còn túi thật rồi."
Du Khuynh không nghĩ nhiều thâm ý đằng sau câu nói này của cô ta, cứ coi như là lời khách sáo.
Ở đây là cửa ra vào, Phùng Mạch chỉ chỉ phía trước: "Vào bên trong rồi nói."
Phùng Mạch lên tiếng chào hỏi với bảo vệ, Du Khuynh không cần đăng ký cũng thuận lợi đi vào sân hội sở.
Xe hơi dừng lại, tắt máy.
Cửa sau của bên còn lại được đẩy ra, Du Khuynh nhìn qua đó.
Đợi khi nhìn rõ người đó, cô lập tức ngây người.
Vừa rồi cô không chú ý tới trong xe còn có người.
Bán túi xách vậy mà bán tới chỗ của Tần Mặc Lãnh.
Giây tiếp theo, cô mới chợt nhận ra, chẳng trách Phùng Mạch không kiểm tra độ thật giả của chiếc túi, hóa ra sớm đã biết thân phận của cô rồi.
Cũng không lấy làm lạ, người phụ nữ ở cùng với Tần Mặc Lãnh đương nhiên muốn nghĩ trăm phương ngàn kế để nghe ngóng xem người phụ nữ anh muốn cưới là ai.
Ánh đèn trong sân mờ tối, Tần Mặc Lãnh đứng bên cửa xe châm điếu thuốc, ánh mắt xuyên qua nóc xe.
Cứ thế lẳng lặng nhìn Du Khuynh.
Du Khuynh miễn cưỡng ban cho anh ta một ánh mắt rồi sau đó nhàn nhạt dời mắt đi nhìn sang Phùng Mạch.
Phùng Mạch xuống xe, cảm nhận được bầu không khí giữa Tần Mặc Lãnh và Du Khuynh không được bình thường, cô ta vờ như không biết gì nói với Du Khuynh: "Cô đưa thẻ ngân hàng cho tôi, tôi chuyển tiền ngay cho cô."
Du Khuynh mở túi ra, rút một tấm thẻ từ trong ví tiền, số dư bên trong chỉ còn chưa tới năm chữ số, đây là toàn bộ gia tài của cô.
Bên kia xe, Tần Mặc Lãnh vẫn chưa dời mắt đi.
Người phụ nữ cách anh ta một chiếc xe chính là đối tượng liên hôn mà gia đình sắp xếp cho anh ta, cho dù mặc bộ đồ công sở nhưng vẫn quyến rũ xinh đẹp như cũ, khí chất vượt xa cả Phùng Mạch.
Nghe nói vì không muốn kết hôn với anh ta, cô thà ra ngoài thuê nhà ở.
Không tìm được công việc, thẻ cũng bị đóng băng.
Bây giờ chẳng còn đường để đi, bắt đầu bán túi rồi.
Anh ta trái lại muốn nhìn xem cô có thể chống đỡ được tới lúc nào.
Anh ta cảm thấy bản thân khá biếи ŧɦái, cô càng không muốn gả, anh ta ngược lại hơi muốn cưới cô.
Tần Mặc Lãnh dập thuốc vứt vào thùng rác, sải bước đi vào hội sở.
Phùng Mạch quay đầu nhìn Tần Mặc Lãnh một cái, chuyển tiền xong cô ta cầm túi xách trên ghế ngồi lên, khẽ gật đầu với Du Khuynh rồi chạy bước nhỏ đuổi theo Tần Mặc Lãnh.
Chưa tới một phút, tiền đã vào thẻ.
Du Khuynh kiểm tra số dư trong thẻ ngân hàng, cách ngày có thể bao được Phó Ký Trầm không còn xa nữa.
Còn như Tần Mặc Lãnh gì đó, mặt mũi gì đó chẳng còn quan trọng nữa đều là phù du cả, không thực tế bằng tiền. Lần đầu tiên cô cẩn thận đặt thẻ ngân hàng vào trong ví như vậy.
Lúc này, trong sân có hai chiếc xe đi vào, chiếc xe phía trước thuộc hãng Bentley xa hoa.
Bentley dừng hẳn lại.
Phó Ký Trầm mải nhìn ra bên ngoài.
Kiều Dương cũng nhìn theo hướng đó.
Cô ấy nhìn không sai, người phụ nữ đứng cách mấy mét ngoài người chính là Du Khuynh.
Phó Ký Trầm nhìn theo bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển đó, trong tay người phụ nữ còn cầm ví tiền, ngón tay anh cái có cái không gõ lên cửa xe, bỗng anh xoay đầu hỏi Kiều Dương, "Cô ấy tên gì?"
Anh làm như không biết.
"Du Khuynh." Kiều Dương lại nói, "Du trong cây du bỏ đi chữ Mộc bên cạnh, khuynh trong khuynh thành."
Phó Ký Trầm nhìn ra ngoài cửa sổ, "Du Khuynh."
Kiều Dương sững người, "Anh gọi cô ấy làm gì?"
Giọng Phó Ký Trầm rất nhạt: "Nơi này phải có thẻ hội viên."
Kiều Dương nghe ra ý trong lời của anh, với thân phận này của Du Khuynh không thể vào được.
"Du Khuynh!" Phó Ký Trầm gọi thêm lần nữa.
Ánh mắt Kiều Dương không khỏi rơi lên một bên mặt của Phó Ký Trầm, chẳng biết có phải ảo giác của cô ấy hay không, tiếng Du Khuynh này giống như anh đã gọi mấy trăm ngàn lần rồi.
Du Khuynh cho rằng bản thân nghe lầm rồi, cô xoay người nhìn qua nơi phát ra tiếng nói, đó chẳng phải là Phó Ký Trầm với áo sơ mi trắng trông cực nổi bật trong sân mờ tối.
Anh ngược sáng nên cô nhìn không rõ biểu cảm trên mặt anh.
Cửa xe được đẩy ra, chiếc chân dài của Phó Ký Trầm bước ra.
Sau đó, Du Khuynh lại nhìn thấy Kiều Dương.
Đêm nay Kiều Dương mặc một chiếc váy dài màu xám khói, mái tóc dài được vấn lên, bước đi nho nhã vòng qua đuôi xe.
Đứng bên cạnh vóc người cao lớn thẳng tắp của Phó Ký Trầm trông Kiều Dương nhỏ bé hẳn, khiến đàn ông sinh ra du͙© vọиɠ muốn bảo vệ.
Có thể do Kiều Dương đang ở bên cạnh nên vẻ mặt anh đêm nay rất nghiêm túc, ánh sáng trong đáy mắt yên tĩnh chuyển động, sâu thẳm. Không giống với vẻ ba phần phong lưu bảy phần xấu xa của ngày thường.
Cô ít khi thấy một mặt nghiêm chỉnh này của anh, chiếm được hơi của Kiều Dương.
Du Khuynh cầm ví tiền, đúng là vui quá hóa buồn.
Rốt cuộc cô bi thương đến cỡ nào, một phút trước mới tống tiễn Tần Mặc Lãnh đối tượng liên hôn mà trong nhà sắp đặt, giây tiếp theo lại đυ.ng phải Phó Ký Trầm bạn cùng giường sống qua ngày tháng.
May là bọn họ tách ra rồi, không chạm mặt nhau.
Cô đứng yên mấy giây rồi nhấc chân đi qua đó.
Chỉ trong đoạn đường nhỏ khoảng mười mét ngắn ngủi này, cô hiểu ra vì sao Phó Ký Trầm thân làm tổng giám đốc tập đoàn ở trước mặt giám đốc tài vụ của tập đoàn lại gọi một chuyên viên bộ phận pháp luật bé nhỏ cô đây.
Vì hội sở này là hội sở hạn chế hội viên, mà bậc thềm bước vào hội sở khá là cao, không phải cứ có tiền là được làm hội viên, người tới chỗ này đương nhiên phải có đủ thực lực mới vào được cái vòng này.
Mà cô, vừa nghèo lại còn mặc đồ công sở mới tan làm về.
"Phó tổng, giám đốc Kiều, trùng hợp quá." Du Khuynh bình tĩnh tự nhiên.
Giọng Kiều Dương vẫn rất ôn hòa, "Đúng là trùng hợp, đi chơi với bạn bè à?"
Du Khuynh cười yếu ớt, "Nếu có người bạn tài giỏi như vậy thì tốt rồi." Cô trở lại chuyện chính, "Tôi tới đưa túi cho khách hàng."
Vừa rồi cô đã nghĩ xong cái cớ rồi, "Nghề tay trái của tôi là làm bán hàng."
Từ đầu tới cuối Phó Ký Trầm đều giữ im lặng, anh không nhìn cô nữa mà chuyển sang ngắm bụi cây bên cạnh cô.
Kiều Dương rõ ràng rất ngạc nhiên, Du Khuynh vậy mà lại đi làm bán hàng, đây là điều cô ấy hoàn toàn không ngờ tới.
Nhưng suy đi nghĩ lại, cảm thấy bản thân ngạc nhiên quá mức rồi.
Phàm là người có gia thế ai lại đi dùng một chiếc túi mấy trăm đồng, chỉ cần trong tay có chút tiền, sau khi tan làm cũng có thể trang điểm xinh đẹp ra ngoài chơi vậy.
Du Khuynh đánh giá xung quanh hội sở này: "Đây là lần đầu tôi tới nơi cao cấp như vậy, được mở mang tầm mắt rồi. Hóa ra đây là nơi vui chơi của người có tiền như mọi người, đúng là bọn tôi có nghĩ cũng không nghĩ tới."
Phó Ký Trầm nhấc mí mắt, khóe mắt liếc nhìn cô.
Kiều Dương phụ họa theo: "Bán hàng cũng rất tốt, chứ không lướt điện thoại hoài cũng phí thời gian."
Giọng điệu và vẻ mặt của Du Khuynh cực tự nhiên, làm ra vẻ bất lực, "Thật ra tôi cũng muốn tan làm về nhà không cần nghĩ suy gì cả, nằm trên giường lướt điện thoại, mua sắm này nọ."
Cô cười giễu: "Nhưng số dư trong tài khoản không cho phép."
Nói đoạn cô lại quay trở về đề tài chính: "Trước kia lúc tôi còn thực tập ở công ty luật có cùng làm hạng mục với bên môi giới kinh doanh nên có cơ hội quen biết vài giám đốc điều hành xí nghiệp, dù sao tài nguyên không dùng cũng lãng phí, ai có hàng xa xỉ không dùng cần thanh lý tôi sẽ đăng vòng bạn bè, kiếm được một ít để đóng tiền thuê nhà."
Cái logic này chẳng tìm ra được sơ hở nào.
Đột nhiên im lặng, bầu không khí lạnh đi mấy giây.
Tới bây giờ Kiều Dương vẫn chưa hiểu ra, Phó Ký Trầm gọi Du Khuynh tới là có dụng ý gì.
Tầm mắt Phó Ký Trầm đặt lên người Du Khuynh, cuối cùng cũng mở miệng, "Sau này đưa hàng cho khách hàng, mong cô đừng mặc đồng phục của công ty."
Du Khuynh: "......."
Kiều Dương: "......"
Thì ra anh gọi Du Khuynh tới là muốn nhắc nhở cô, đừng có làm tổn hại hình tượng của tập đoàn Phó Thị.
Nghĩ lại, lại cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Đây không phải là đồng phục trường, cũng không có viết tên trường nào.
Đây là đồ công sở, chỉ có nhân viên của tập đoàn Phó Thị bọn họ mới nhận ra được.
Cũng có thể Phó Ký Trầm cảm thấy bản thân anh vừa nhìn là nhận ra đồng phục của công ty mình, cho là người trong giới của anh cũng sẽ nhận ra được.
Kiều Dương chưa kịp nghĩ kỹ càng. Cô ấy cũng chẳng có nhiều thời gian để nghe Du Khuynh nói thu mua thế nào.
Cô ấy ra hiệu với Du Khuynh: "Về sớm đi, mai còn phải dậy sớm đi làm nữa đấy."
Phó Ký Trầm nhìn Du Khuynh, "Ở đâu?"
Du Khuynh nói ra địa chỉ nhà trọ của cô, "Phó tổng, giám đốc Kiều, tạm biệt."
Phó Ký Trầm hơi hất cằm: "Lên xe, muộn lắm rồi."
Kiều Dương không khỏi nhìn sang Phó Ký Trầm, tại sao anh lại nhiều chuyện như vậy? Có điều ba chữ đó của anh hình như cũng có lý, dẫu sao một cô gái xinh đẹp như vậy, nửa đêm gọi xe không an toàn lắm.
Du Khuynh uyển chuyển từ chối thì Kiều Dương đã bước tới kéo cánh cửa bên ghế phụ ra rồi, "Đừng ngại, dù sao cũng coi như là thuận đường."
Cô ấy chỉ chỉ lên lầu, "Tôi với Phó tổng đi lên nói chút việc, mấy phút là xuống ngay."
Tối nay cô ấy và Phó Ký Trầm đi bàn chuyện, vẫn là có liên quan tới hai miếng đất đó, hẹn hết mấy người có liên quan đến bộ, là anh đích thân móc nối quan hệ.
Sau khi ăn cơm xong, họ định đến hội sở chơi.
Trước giờ thời gian nghỉ ngơi của Phó Ký Trầm luôn đúng quy luật, anh không định ở lại lâu mà chỉ tới đặt một phòng bao cho họ, uống một ly rượu rồi thôi.
Cô ấy nhìn sang Phó Ký Trầm, đợi anh cùng đi lên.
Ngược lại Phó Ký Trầm rút một điếu thuốc ra ngậm vào miệng.
Kiều Dương lập tức hiểu ý, anh không định đi lên, ngay cả việc vào phòng bao uống ly rượu vang cũng miễn.
Cô ấy bước nhanh lên lầu đi mở phòng bao cho họ, sau chào hỏi đơn giản vài câu.
Trong sân yên tĩnh, bóng cây lắc lư.
Phó Ký Trầm không định hút thuốc, vừa định lấy xuống vứt vào trong thùng rác.
Không có người ngoài, Du Khuynh lớn gan hơn, cô bước lên vài bước cướp điếu thuốc từ trong miệng Phó Ký Trầm, bản thân ngậm lấy cắn chơi.
Phó Ký Trầm lấy bật lửa ra, không bật lửa mà chỉ làm một động tác châm thuốc mang tính tượng trưng cho cô.
Bật lửa bị thu trở về.
"Chỉ vì kiếm đủ hai mươi triệu mà em không từ bất cứ thủ đoạn nào."
Du Khuynh vờ như thuốc đã được châm rồi, rít sâu một hơi. Sau đó, cô làm như trong miệng có khói thuốc, chầm chậm phả lên mặt anh, "Anh nên thấy vinh hạnh, khiến em nửa đêm nửa hôm làm thu mua vì anh."
Phó Ký Trầm đối mắt với cô, ánh mắt cô trêu ngươi giống như trước mắt có một tầng khói thuốc trắng mỏng manh.
Anh ôm eo cô kéo cô vào lòng, cúi đầu hôn một cái lên môi cô: "Ừm, đúng là thụ sủng nhược kinh*, vinh hạnh vô cùng."
---
*thụ sủng nhược kinh: được yêu mến đâm ra hoảng sợ