Lúc này Du Khuynh chẳng có tâm trạng chú ý tới ánh mắt hoặc là bát quái hoặc là cười trên nỗi đau của người khác, cô phân tích cái lợi cái hại cho Tiêu Dĩ Lâm nghe đồng thời cũng là muốn chặn mồm của những người đang ngồi ở đây.
“Thứ nhất, ông chủ Tiền là con người thật thà nhưng không có nghĩa là ông ấy sẽ để mặc người khác bóp méo. Cô có từng nghĩ tới khi bị bức tới cùng thỏ cũng biết cắn người không?”
“Thứ hai, cô lấy gì để đảm bảo vết nhơ vô duyên vô cớ hủy hợp đồng của cô không bị những nhãn hàng cạnh tranh khác lấy ra để phóng to bôi đen bừa bãi không?”
“Đóa Tân không nổi tiếng gì nhưng tập đoàn Phó Thị ở phía sau nó thì sao?”
“Chúng ta đều biết, có khi chỉ cần một lời nghị luận nổi lên thì có thể phá hủy cả một công ty.”
“Thứ ba, cô thân làm giám đốc khu vực chẳng thể nào không biết đối thủ cạnh tranh của Đóa Tân, Lạc Mông, đến cả suy nghĩ đạp đổ Đóa Tân cũng có, vào lúc này cô lại trắng trợn hại người ta nhằm hủy hợp đồng, hậu quả này ai gánh nổi?”
Một loạt câu hỏi chất vấn khiến Tiêu Dĩ Lâm nhất thời không biết nên phản bác từ đâu.
Phó tổng giám đốc lật hợp đồng nhưng chẳng xem chữ nào cả, lời Du Khuynh nói ông đều nghe hết, lời Tiêu Dĩ Lâm nói ông cũng đang cân nhắc.
Du Khuynh đứng dậy rót một ly cà phê.
Triệu Thụ Quần liếc nhìn cô, người phụ nữ này, đến giờ phút này rồi hãy còn bình tĩnh thong dong. Bản lĩnh chọc tức người ta đúng là hạng nhất.
Tiêu Dĩ Lâm bên này cũng chứa một bụng tức, nốc nửa bình nước giải khát xuống bụng rồi vẫn không có tác dụng.
Mặc kệ thế nào, hôm nay cô ta nhất định phải ký cho bằng được hợp đồng này.
Cô ta thở ra một hơi, nói từng câu từng chữ, “Luật sư Du, bị rối loạn nhân cách hoang tưởng bị hại và bới lông tìm vết là điều tối kỵ của người làm thị trường! Theo như cô nói thì uống nước cũng có thể sặc chết người, chẳng lẽ chúng ta không nên uống nước à?”
Du Khuynh tiếp lời cô ta, cố ý chặn họng cô ta: “Nếu tôi biết trước bình nước này có khả năng khiến tôi sặc chết, tại sao tôi phải uống chứ?”
Tiêu Dĩ Lâm: “....”
Diễn sâu!
Du Khuynh nói lại chuyện chính, “Điều quan trọng nhất là, Phó Ký Trầm ông chủ của Đóa Tân và Tần Mặc Lãnh ông chủ của Lạc Mông đều hận không thể dìm chết đối phương, đây là điểm khác biệt với cuộc cạnh tranh giữa các hãng nước giải khát thông thường. Cho nên tôi có lòng tốt nhắc nhở cô, đừng để cho đối phương có cơ hội nắm được điểm yếu đưa tới chỗ chết.”
Kiều Dương ngẩng phắt đầu dậy, đây là điều hiếm khi ở trên cuộc họp có người dám gọi thẳng tên của ông chủ.
Phó tổng giám đốc hòa giải, “Hôm nay tới đây thôi, tan họp đi.”
Du Khuynh đóng laptop lại, rời khỏi phòng hội nghị đầu tiên.
Đợi cửa phòng hội nghị khép lại, Tiêu Dĩ Lâm nhìn Phó tổng giám đốc, “Tôi khó khăn lắm mới tranh được hợp đồng với Trác Hoa, kết quả bị luật sư Du….. Nếu như phải lo trước lo sau như cô ấy, vậy tôi còn làm thị trường làm gì nữa?”
Nói xong, cô ta bày ra vẻ uất ức.
“Anh cũng xuất thân từ làm thị trường, nếu giải quyết những quy tắc ngoắt ngoéo bên trong theo quy trình bình thường vậy công ty chúng ta không cần ăn không cần uống nữa rồi, còn ở đó bàn lợi nhuận gì nữa? Lại nói, việc lựa chọn nhà kinh doanh có thực lực hơn, có nhãn hàng nào mà không làm như vậy?”
Cuộc sát hạch cuối năm của phó tổng giám đốc cũng liên quan tới số lượng hàng tiêu thụ.
Ông ta suy tư phút chốc, “Chuyện này để tôi giải quyết.” Có điều cũng không quên nhắc nhở Tiêu Dĩ Lâm, “Xử lý khoản tiền chưa kết toán cùng với hàng tồn kho của bên ông chủ Tiền cho tốt đi.”
Tiêu Dĩ Lâm: “Anh yên tâm.”
Tan họp.
Tiêu Dĩ Lâm theo Triệu Thụ Quần tới phòng làm việc của anh ta, vẫn là vì hợp đồng của thương mại Trác Hoa.
Triệu Thụ Quần rót ly nước, ngón tay gõ nhẹ mép ly.
Tiêu Dĩ Lâm ngồi đối diện, lấy chân khẽ cọ anh ta, “Em mặc kệ, hợp đồng của thương mại Trác Hoa nhất định phải được ký, bên ông chủ Tiền em sẽ từ từ lằng nhằng với ông ta, cần chút thời gian nhưng bên Trác Hoa không đợi người.”
Triệu Thụ Quần nói thẳng, “Rốt cuộc bên Trác Hoa em đã đạt được thỏa thuận tiền hoa hồng gì khiến em tích cực như vậy?”
“Không hiểu anh đang nói gì.” Tiêu Dĩ Lâm đi qua dựa lên lưng anh ta, “Dù là thỏa thuận tiền hoa hồng gì, đều là vì kiếm chút thu nhập thêm.”
Nói xong cô ta thở dài, lên tiếng phê phán anh ta, “Trong lòng anh chỉ có vợ và con trai, có khi nào anh quan tâm với em đâu? Em tự lực cánh sinh không được à? Dù sao cũng không ảnh hưởng đến lượng tiêu thụ bình thường của công ty.”
Triệu Thụ Quần bóp mày, đau đầu nói, “Không có lần sau, đừng tạo cục diện rối rắm cho anh!”
Trên mặt Tiêu Dĩ Lâm nở nụ cười, “Cám ơn anh. Yên tâm đi, em không vụng tới mức đạp đổ bát cơm của anh đâu, bên ông chủ Tiền em chắc chắn sẽ xử lý ổn, chỉ là thời gian hơi dài.”
Cô ta hôn anh ta một cái, “Tan tầm tới chỗ em không?”
Triệu Thụ Quần xoay đầu nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu, “Sau này cứ như vậy đi. Gần đây vợ anh bắt đầu nghi ngờ anh rồi. Trên công việc anh sẽ quan tâm đến em hơn.”
Nụ cười trên môi Tiêu Dĩ Lâm cứng ngắc, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường.
Ngón tay cô ta vuốt ve bên mặt anh ta, “Anh sợ vợ từ lúc nào thế? Hay là anh có mới nới cũ, tìm được cô tình nhân mới nào nữa rồi, hửm?”
Triệu Thụ Quần lấy tay cô ta ra, “Ngồi đàng hoàng lại, đây là công ty!”
Ha.
---
Lúc sắp tan tầm Châu Duẫn Lị nhận được điện thoại của phó tổng giám đốc bên Đóa Tân, bên này vừa cúp máy thì điện thoại cố định trên bàn lại vang lên.
Là điện thoại nội tuyến của Triệu Thụ Quần.
Đều là vì cùng một việc, hợp đồng của thương mại Trác Hoa.
Chị ta không ngờ trên cuộc họp sáng nay, Du Khuynh gây hấn tại chỗ với Tiêu Dĩ Lâm.
Đối với kiểu cố chấp này của Du Khuynh chị ta không hiểu lắm, nói chính xác hơn, chị ta của bây giờ không hiểu Du Khuynh vì sao lại cố chấp như vậy. Lúc chị ta vừa vào nghề luật sư này cũng giống Du Khuynh vậy.
Nay chị ta đã chẳng còn nhớ tới sự ngốc nghếch thời đó nữa.
Giữa đen và trắng, chị ta càng thích màu xám hơn.
“Tới văn phòng tôi một chuyến.” Chị ta gọi điện thoại cho Du Khuynh.
Du Khuynh biết chủ quản tìm cô là vì chuyện gì, đồng thời cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm rồi.
Bọn họ vì lợi ích của từng cá nhân, nhất định đều muốn đàn áp cô khiến cô thông qua hợp đồng này, nhưng có ai suy nghĩ cho cô không?
Đóng cửa lại.
“Du Khuynh, năm nay cô bao lớn rồi?” Ánh mắt của Châu Duẫn Lị rất bình tĩnh, giọng nói càng bình tĩnh hơn.
Du Khuynh không ngốc, biết Châu Duẫn Lị đang cười giễu cô tuổi trẻ vô tri không biết lợi dùng quyền tɧẩʍ ɖυyệt trong tay mình tạo đường đi cho mình, nhận được lợi ích trung gian nên có.
Châu Duẫn Lị thấy cô im lặng, “Du Khuynh, cô đang tự làm khổ bản thân, đáng không?”
Du Khuynh cảm thấy buồn cười.
“Tôi không chuốc khổ, nhưng chỉ cần không phạm tới nguyên tắc tôi đều có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.”
Cô nhắc nhở Châu Duẫn Lị, “Tài liệu của bên nhà kinh doanh không hợp quy tắc, Triệu Thụ Quần nói rõ tình huống cho tôi, tôi sẽ thông qua ngay. Công việc không nằm trong phạm vi của tôi, chị sắp xếp bao nhiêu cho tôi, tôi cũng đều hoàn thành đúng chất lượng và thời gian. Nhưng chuyện ngày hôm nay đã chạm tới giới hạn của tôi rồi.”
Khóe miệng Châu Duẫn Lị co rút. Đây là đang ám chỉ chị ta đấy.
Có điều Du Khuynh nói không sai.
Mấy tháng nay, chị ta sắp xếp khá nhiều công việc không nằm trong phạm vi của Du Khuynh. Còn cô gái chiếm vị trí của Du Khuynh... haiz, một lời khó nói hết.
Nhưng công việc do lãnh đạo tập đoàn đưa xuống nói sao cũng phải có người tới hoàn thành.
“Du Khuynh à,” Châu Duẫn Lị hòng thử thuyết phục cô cho thông qua hợp đồng của Trác Hoa, “Nơi làm việc không phải là nhà, không phải là nơi để chúng ta mặc sức tùy hứng đâu, người ta sẽ tính sổ với chúng ta đấy. Hiểu không?”
Du Khuynh nhếch môi cười: “Chẳng có ai tùy hứng cả. Nói một câu khó nghe là, dựa vào đâu Tiêu Dĩ Lâm muốn đá mọi nguy cơ tới chỗ tôi? Tôi có nghĩa vụ thu dọn cục diện rối rắm của cô ta à? Thấy tôi mới tới, dễ bắt nạt?”
Nụ cười giả tạo trên mặt Châu Duẫn Lị phút chốc sụp đổ. Chị ta nhìn Du Khuynh hồi lâu, “Thái độ này của cô chính là muốn chống đối bất mãn việc tôi sắp xếp chức vụ cho cô phải không?”
Trong phòng phút chốc im lặng.
Bầu không khí ngột ngạt.
Chỉ có tiếng máy tản nhiệt ‘rè rè rè’ của laptop đang hoạt động.
Du Khuynh bất lực thầm ‘ha’ một tiếng trong lòng, đây tưởng chừng như là vu oan giá họa.
“Nếu thật sự muốn chống đối chị thì tôi đã chẳng hỏi han chẳng quan tâm gì rồi, tới lúc đó chỉ cần tôi từ chức thì tất cả hậu quả đều do chị gánh hết.”
Giọng cô bình tĩnh lại: “Nhưng do bản chất nghề nghiệp của tôi không cho phép tôi vò mẻ lại sứt.”
Châu Duẫn Lị há miệng, chẳng còn sức để phản bác.
Uy hϊếp không thành, vậy chỉ có nước mua chuộc.
Giọng chị ta hòa hoãn lại, “Trong bộ phận pháp vụ mỗi chức vụ đều quan trọng như nhau, em vừa qua thời gian thực tập, thích hợp với vị trí nào trong lòng chị hiểu rõ. Kiên nhẫn thêm một thời gian, chị sẽ thay đổi chức vụ cho em.”
Trong lòng Du Khuynh phát ra một chuỗi từ ha ha ha, thật sự coi cô là đồ ngốc à.
Kiểu nói dối để lừa trẻ con này, dùng trên người cô chẳng có tác dụng.
Cô vẫn giữ nguyên tắc đó, ầm ĩ với bên bộ phận tiêu thụ cũng chẳng sao, dù gì bình thường cũng chẳng hay gặp mặt.
Nhưng cô không muốn trở mặt với Châu Duẫn Lị.
Nếu không Châu Duẫn Lị sẽ âm thầm sắp xếp chút công việc tư cho cô cũng đủ cô bận chết đi sống lại rồi.
Không có lợi.
Rất nhanh, cô nảy ra một ý hay.
Cô đi tới bàn trà lấy một chiếc ly thủy tinh, “Chủ nhiệm, mượn chị một chiếc ly, tới lúc đó trả lại cho chị.”
Trong nhất thời Châu Duẫn Lị chưa hiểu ra cô định làm gì.
Giây tiếp theo, ‘xoảng’ một tiếng.
Chiếc ly thủy tinh nện lên tường, vỡ vụn.
“Tôi sẽ mua cho chị một đôi mới, thứ hai đưa tới cho chị.”
Châu Duẫn Lị vẫn chưa tỉnh hồn lại.
Du Khuynh nhìn những mảnh ly vỡ, sau đó nhìn vào ánh mắt không dám tin của Châu Duẫn Lị, “Chị cứ nói với tổng giám Triệu rằng con người tôi cố chấp chưa từng gặp phải mặt tàn độc của xã hội, rất là ngây thơ, dầu muối không ăn, chị đã ầm ĩ với tôi rồi nhưng vẫn không ăn nhập gì.”
Xong xuôi cô còn không quên tiêm thuốc an thần cho Châu Duẫn Lị, “Tôi sẽ không nói với bất kỳ ai về vụ việc ngày hôm nay, chiếc ly này chị cứ coi như bản thân chị làm vỡ, vì tức tôi nên làm vỡ ly. Như vậy tổng giám Triệu không chỉ cảm kích chị mà còn cảm thấy nợ chị một ân tình. Còn bên tôi, sau này cũng dễ làm việc hơn.”
Cô hơi khom người. Sau đó đá cửa đi ra.
Cửa đóng lại, tựa như thế giới này đều chìm vào tĩnh lặng.
Khu làm việc của bộ phận pháp vụ trước giờ chưa từng có bầu không khí căng thẳng, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Bọn họ lẳng lặng đưa mắt nhìn Du Khuynh về chỗ ngồi, không biết đã xảy ra chuyện gì dù sao Du Khuynh đã cãi nhau với chủ quản rồi, có lẽ chủ quản trong lúc tức giận quá đã ném vỡ ly.
Mà Du Khuynh còn đá cửa của chủ quản.
Bọn họ đoán rằng chắc là Du Khuynh có sơ sót trong công việc, có một hợp đồng chưa kịp xử lý làm chậm trễ bên bộ phận tiêu thụ, chủ quản mắng nhưng Du Khuynh không phục.
Hoặc cũng có thể, Du Khuynh đã chịu uất ức nhưng không thể nói rõ ra.
Mặc kệ là nguyên nhân gì, bọn họ đều rất phục sự can đảm của Du Khuynh, dám gọi cả tên của lãnh đạo.
Vừa tới giờ tan tầm, Du Khuynh tắt máy tính, dọn dẹp bàn.
Chương Tiểu Trì không hỏi cô tại sao lại cãi nhau với chủ quản nhưng cũng biết hôm nay cô chịu uất ức rồi, "Tối nay tôi đi dạo phố với cô nhé?"
Du Khuynh cười cười, "Yên tâm, chút chuyện cỏn con này vẫn chưa tới mức ảnh hưởng đến tôi đâu."
Chương Tiểu Trì dựng ngón cái với cô, "Tiếng nện ly hôm nay, thật sự quá ngầu." Cô nàng còn phải tăng ca thêm một chút bèn vẫy với Du Khuynh, "Vui lên đi, cuối tuần vui vẻ."
Du Khuynh: "Cuối tuần vui vẻ."
Hồi chiều cô không có thời gian theo dõi thị trường chứng khoán, vừa mới đăng nhập liếc một cái, lại lỗ rồi.
Lúc họp ứ một bụng tức, về tới phòng làm việc còn bị cấp trên của mình mắng một trận.
Đúng là một ngày xui xẻo.
Cô lấy túi xách, vừa đi ra ngoài vừa nhắn tin cho Phó Ký Trầm: [Tối có đi xã giao không?]
Phó Ký Trầm nhìn tin nhắn, trước giờ cô không quan tâm đến lịch trình của anh, hôm nay có phần trái ngược với bình thường.
Anh hỏi: [Sao thế?]
Du Khuynh: [Không có gì, định quyến rũ anh.] Sau đó lấy anh ra trút giận.
Phó Ký Trầm: "....."
Tin nhắn của Du Khuynh lại tới, [Thứ Bảy đi đánh tennis với em nhé?]
Phó Ký Trầm: [Không rảnh. Tuần sau đi, mai anh đi Hải Nam công tác, phải ở bên đó mấy ngày.] Anh càng nhắn càng cảm thấy cảm xúc của cô không được bình thường, [Ai chọc em rồi?]
Du Khuynh:[Anh. Nói túi của em không đẹp, em muốn lên sân tennis đánh anh tới hoa rơi nước chảy, lấy lại mặt mũi. Bận tiếp đi, em tan tầm về nhà đây.]
Phó Ký Trầm nhìn dòng tin nhắn này, lại liếc nhìn chiếc túi xách tay nam ở góc bàn, anh mở trang web ra.
Lúc đang xem tập trung thì điện thoại vang lên, là Kiều Dương gọi điện thoại bàn chi tiết về kế hoạch vay vốn với anh. Hôm qua sau khi gặp mặt trò chuyện với chủ tịch Trâu xong, có vài nơi cần phải sửa đổi.
Phó Ký Trầm bắt máy tập trung lắng nghe cô báo cáo, anh lấy cốc đi rót nước.
Cuộc điện thoại kéo dài hơn hai mươi phút vẫn chưa kết thúc, Kiều Dương ngồi trước máy tính nhìn vào văn kiện lưu trên máy, có chi tiết nào cần sửa lập tức sửa ngay.
Phó Ký Trầm dựa trên sô pha bên cửa sổ, nhìn ra xa.
"Về mặt lãi suất, tôi cảm thấy chúng ta có thể xin bên ngân hàng giảm xuống thêm 0.5, bằng không tôi sửa trước? Nếu bên đó thật sự không thể thông qua thì chúng ta sẽ tăng thêm." Kiều Dương trưng cầu ý kiến của anh.
Trong điện thoại phút chốc rơi vào im lặng.
Phó Ký Trầm nhấp ngụm trà, đang suy nghĩ.
Kiều Dương không giục mà kiên nhẫn đợi.
Đúng lúc này, vang lên tiếng gõ cửa phòng làm việc. "Phó tổng, là tôi."
Phó Ký Trầm xoay mặt qua, "Mời vào."
Kiều Dương ngẩn người, "Hả?"
Phó Ký Trầm nói vào điện thoại, "Đang nói với thư ký Phan."
"Ồ."
Phan Chính cầm văn kiện đi vào, Phó Ký Trầm chỉ chỉ điện thoại của anh, Phan Chính hiểu ra.
Phó Ký Trầm sau một hồi suy nghĩ bèn nói với Kiều Dương: "Chỉnh xuống 1%."
Kiều Dương: "...."
Lãi suất vay chỉnh xuống 0.5 đã là nhiều lắm rồi, không ngờ Phó Ký Trầm còn mạnh tay hơn cả cô.
"Được, tôi sửa ngay."
Cúp điện thoại, Phó Ký Trầm đứng dậy khỏi sô pha đi tới bàn làm việc, anh đột nhiên nhớ ra màn hình máy tính của anh đang mở ngay trang chủ túi xách đeo vai kiểu nữ.
Phan Chính sớm đã nhìn thấy trang chủ túi xách dành cho nữ rồi, anh ta vờ như đang xem văn kiện.
Anh ta đi theo Phó Ký Trầm không ít năm, đây là lần đầu tiên thấy ông chủ đi làm làm việc riêng.
Lúng túng mấy giây.
Có điều Phó Ký Trầm vẫn có bản lĩnh xoay chuyển tình thế ném vấn đề cho người khác, anh tỉnh bơ: "Du Khuynh cứ muốn dùng túi tình nhân với tôi, muốn mặc kệ cô ấy cũng không được, nhắn hết tin này tới tin khác. Tôi đang chuẩn bị chọn một cái túi cho cô ấy đây."
Phan Chính: "...."
Về mặt cuộc sống riêng tư, thật sự không cần báo cáo chi tiết với cấp dưới như anh ta đâu.