Chương 22: ĐI NHẦM THANG MÁY

Vẻ mặt Tô Bắc hơi cứng ngắc.

Người đàn ông này không đi thang máy của giám đốc mà chạy vào thang máy của nhân viên làm gì!

Nhưng mà ở công ty, dù sao người ta cũng là ông chủ, cô không thể làm cần được.

Tô Bắc họ khan hai tiếng rồi quay đầu nhìn Cổ Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình.

"Hai người còn ngây ra đó làm gì! Vào đi!"

Cổ Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình thấy Lộ Nam và Vân Phàm im lặng giống như ngầm đồng ý với lời của Tôi

Bắc.

Hai người nhìn nhau rồi đi vào.

Thang máy đóng lại.

Đột nhiên Tô Bắc cảm thấy hơi nghẹt thở, ánh mắt không có chỗ trốn tránh.

Bởi vì ánh mắt vô cùng sắc bén của Lộ Nam như muốn nhìn thấu cô.

Cô hơi buồn bực, nếu Lộ Nam đã đi cùng với Vân Phàm

thì chắc anh đã biết thân phận của cô rồi, làm gì mà cứ bày ra cái thái độ như vậy. Vừa nhìn phản ứng của Lộ Nam, Vân Phàm không nhịn

được mà kêu khổ trong lòng.

Vậy mà anh lại quên chuyện quan trọng nhất.

Tối hôm qua điện thoại bị vỡ, sáng nay anh ỉu xìu, vậy mà lại quên nói với Lộ Nam rằng Tô Bắc chính là Anne.

Anh đoán chừng nếu Lộ Nam biết sự thật chắc chắn sẽ ăn thịt mình.

Quả nhiên, anh vẫn không kịp ngăn lại.

Lộ Nam đã lạnh lùng nói.

"Vân Phàm, cậu có nên nói với bảo vệ ngoài cửa một tiếng đừng có cho chó mèo hay nhân viên tạp vụ vào không!" Mặt Vân Phàm đau khổ như quả mướp đẳng, trong lòng

đau khổ đến không nói thành lời.

Nhưng mà trước mặt bao nhiêu người thế này anh vẫn

không thể nói gì được!

Cổ Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình sửng sốt. Chó mèo? Nhân viên tạp vụ!

Giám đốc Lộ đang nói bọn họ sao?

Dù thế nào bọn họ cũng không cho rằng giám đốc Lộ nói Tô Bắc, bởi dù sao Tô Bắc cũng là người giám đốc Lộ mời từ nước ngoài về, là người quản lý cao cấp đấy!

Giám đốc Lộ không thể nào không biết thân phận của

Tô Bắc.

Bởi vậy nét mặt hai người vô cùng lúng túng.

Vân Phàm thấy vậy chỉ muốn xoay người đâm đầu vào thang máy mà chết luôn cho rồi.

Vốn dĩ Tô Bắc không muốn nói gì rồi, cô vẫn muốn giữ cho Lộ Nam chút thể diện khi ở trước mặt nhân viên. Nhưng Lộ Nam lại quá đáng như vậy, cô lại liên tưởng đến nụ hôn ngoài ý muốn tối qua.

Lửa giận trong lòng cô ùn ùn kéo đến.

“Ôi, ai đây nhỉ, đường đường là tổng giám đốc Lộ có thang máy giám đốc không đi, lại cứ thích chạy tới đây đi thang máy của nhân viên, không biết có phải đầu óc có vấn đề hay không?”

Nghe thấy lời của Tô Bắc, Cổ Thiền Doanh và Nghiêm Nghệ Đình nhất thời cảm thấy nghẹt thở.

Anne to gan that day.

Cho dù có quản lý cao cấp được công ty mời về nhưng cũng không thể măng giảm đốc như vậy chứ.

Hơn nữa lại còn là măng thẳng mặt

Lộ Nam tối sầm mặt nhìn Tô Bắc.

Cô chạy tới tập đoàn Thịnh Thế gây chuyện, anh còn chưa tìm có tính số đấy, mà giờ cô còn dám xỏ xiên anh, đúng là chán sống mà

Văn Phàm thấy tình hình bất thường liền vội vàng mở miệng hoà giải: "Cô Tô, đây là thang máy giám đốc!"

Tô Bắc sửng sốt, khuôn mặt dần méo xệch.

Sao cơ?

Thang máy giám đốc

Nói như vậy...là cô vào nhầm?

Cô nghĩ lại, lúc cô vào thang máy hình như vẫn còn đang nghĩ về chuyện Diệp Đình Lạc nên quên mất mình đã ấn nút thang máy nào.

Cô lúng túng ho khan một tiếng rồi xoay người nhìn Cổ Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình, trên mặt viết: Sao hai người lại không nói sớm với tôi chứ.

Nghiêm Nghệ Đình khó xử lắc đầu với cô, dường như



đang nói: Bọn em đã nhắc chị rồi nhưng chị không nghe thấy, sau đó bọn em lại càng không có cơ hội nói ra nữa! Tô Bắc xấu hổ muốn chết, chậm rãi quay đầu cười gượng gạo với Vân Phàm

"Cái đó... chắc là do sáng nay tôi dậy sớm quá, hơi hoa mắt chóng mặt cho nên vào nhầm thang máy, mong trợ lý Vân thông cảm!"

Tô Bắc hoàn toàn là nói với Vân Phàm, trực tiếp coi Lộ Nam như không khí. Cổ Thiền Doanh và Nghiêm Nghệ Đình nhìn hành động

của cô mà sợ tới mức hồn bay phách lạc.

Lá gan của Anne cũng lớn quả rồi đó!

Dám làm cần như thế ở trước mặt tổng giám đốc. Lộ Nam nhìn chăm chăm Vân Phàm, ánh mắt dường như đang chất vấn: Từ lúc nào mà quan hệ giữa cô ấy và

cậu lại tốt đến mức hoàn toàn không thèm đếm xỉa gì đến

tôi thế Vân Phàm cảm nhận được từng cơn gió lạnh đang thổi qua người mình, trong lòng khổ không nói nên lời.

Anh khổ nhìn Lộ Nam. Lộ Nam hừ lạnh một rồi tiếng nhìn thẳng về phía trước,

"Giám đốc, tôi sai rồi!”

vẻ mặt cực kỳ kiêu ngạo lạnh lùng.

Tô Bắc khinh thường hừ lạnh một tiếng, kiêu ngạo cái khỉ gì, chẳng qua cũng chỉ là một giám đốc quèn mà thôi.

Là giám đốc thì có thể gây sự vô lý sao?

Là giám đốc thì có thể ngang ngược không coi ai ra gì

sao?

Là giám đốc thì có thể coi thường nhân quyền sao?

Nhìn hành động ấu trĩ hai người giống như hai đứa trẻ con, trong lòng Vân Phàm cứ cảm thấy là lại Từ trước đến nay tổng giám đốc Lộ không bao giờ đi so

đo với người khác như vậy.

Bây giờ anh là người duy nhất ở trong thang máy hiểu rõ mọi chuyện.

Chắc chắn Tô Bắc cho rằng tổng giám đốc Lộ đã biết thân phận của cô rồi!

Mà chắc chắn Lộ Nam cũng cho rằng Tô Bắc chạy tới công ty cổ tình gây sự

Còn hai người kia thì chắc chắn bọn họ không biết gì cả, chỉ biết lơ mơ đứng xem trò cười.

Trái tim của Vân Phàm đập thình thịch..

"Ting" một tiếng.

Thang máy tới nơi rồi.

Vân Phàm cảm thấy trong giây phút này, đó là âm thanh tuyệt diệu nhất trên thế gian.

Anh nhanh chóng ra khỏi thang máy.

Kết quả là khi quay đầu nhìn, Lộ Nam lạnh lùng đứng yên tại chỗ như là một đấng tu la, cả người toả ra ý lạnh. Tô Bắc trợn mắt khinh thường rồi đi thẳng khỏi thang

máy.

Đi nhầm thang máy thôi mà, có cần thiết phải nhỏ mọn như vậy không?

Lộ Nam nhìn theo bóng lưng của Tô Bắc, như muốn xuyên thủng lưng cô vậy.

Vân Phàm cảm thấy ánh mắt của Lộ Nam thật sự quá kinh khủng.

Anh nuốt nước bọt, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: "Tổng giám đốc Lộ, đến nơi rồi."

Lộ Nam nhìn sang Vân Phàm, nhất thời khiến thần kinh

của anh trở nên căng thẳng.

Ảnh mặt của tổng giám Lộ như muốn ăn anh luôn vậy. Anh thật sự rất vô tội, cũng không làm ra chuyện sai trái

Lộ Nam bình tĩnh ra khỏi thang máy.

Vân Phàm cũng cần thận đi theo sau. Sau khi ra khỏi thang máy, Lộ Nam không nói thêm lời

gi!

nào,

Thần kinh của Vân Phàm căng như dây đàn, bởi vì anh biết, sớm muộn gì Lộ Nam cũng hỏi. Quả nhiên, vừa lên xe, xe vừa khởi động, Lộ Nam đã âm

trầm mở miệng.

“Sao cô ấy lại ở công ty

Vân Phàm đưa tay lau mồ hôi trên trán, vừa không chú ý đã đánh lệch vô lăng.

Gương mặt tuấn tủ của Lộ Nam thoáng chốc đã đen như đất nồi.

“vân Phàm, có phải cậu không muốn sống nữa rồi không, cậu không muốn sống nữa còn muốn kéo tôi chết chung hả?”



Vân Phàm đau khổ?

Anh bất lực lắc đầu.

“Tổng giám đốc Lộ, không phải như anh nghĩ đâu!" Lộ Nam không nể tình nói: "Không phải như tôi nghĩ thì rốt cuộc là như thế nào?”

Vân Phàm quyết định lời ít ý nhiều, một câu nói ra sự thật: "Tổng giám đốc, cô Tô chính là Annel"

"Anne?"

Lộ Nam sững sờ.

Mãi sau mới định thần lại được.

“Anne mà cậu nói, là quản lý cao cấp Anne mà chúng ta mời về từ Mỹ đó hay sao?"

Vân Phàm gật đầu.

“Đúng! Chính là Anne, quản lý cao cấp có thể biến ăn mày thành ảnh để đó!”

Lộ Nam vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

“Cậu chắc chứ? Cậu không nói năng lung tung đấy chứ?"

Vân Phàm cười khổ bất lực.

“Tổng giám đốc, đúng là như thế, ban đầu tôi cũng

không ngờ! Lúc thấy cô Tô, tôi cũng kinh ngạc như anh!”

Vẻ mặt của Lộ Nam hơi phức tạp. Thảo nào hôm qua anh lại thấy Tô Bắc ở cửa Tập đoàn Thịnh Thế. Nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn không nói cho anh nghe thân phận của có. Chỉ là, nếu như lúc đó cô có nói mình là Anne, thì anh chắc chắn sẽ coi cô là kẻ điên, cho rằng cô đang ăn nói linh tinh mà thôi."

Lộ Nam hơi nhếch miệng cười, không biết là đang tự giễu hay là đang khinh thường nữa.

Văn Phàm nhìn qua gương chiếu hậu, cẩn thận hỏi một câu: "Tổng giám đốc, anh không sao chứ?"

Lộ Nam liếc nhìn anh ta, hừ lạnh một tiếng.

“Tôi thì có thể có chuyện gì được!" Anh chỉ cảm thấy hơi không ngờ thôi.

Hơn nữa, nếu nói như vậy, thật sự hôm qua anh đã trách nhầm cô rồi, còn bỏ cô ở ngoại ô nữa chứ.

Lộ Nam cảm thấy hơi hối hận, nhưng rất nhanh cảm giác này đã bị anh dẹp sang một bên.

"Cậu biết thân phận của cô ấy từ khi nào?”

“Mới hôm qua!” Vân Phàm vừa lái xe vừa nói. Lộ Nam hơi híp mắt, ánh mắt tỏ ra nguy hiểm.

“Vậy sao hôm qua cậu không nói cho tôi biết?”

Nếu hôm qua anh biết, anh cũng sẽ không bỏ Tô Bắc ở lại nơi xa xôi như thế, để cô phải đi về một mình.

Vân Phàm càng thấy khổ sở hơn.

“Tổng giám đốc, tôi muốn nói với anh lắm chứ nhưng không có cơ hội, lần nào tôi cũng mới nói được một nửa thì anh đã ngắt máy rồi. Lộ Nam hừ lạnh: "Vậy tối qua thì sao? Sao không gọi

được cho cậu?”

Nói đến đây, Vân Phàm thật sự là ấm ức chết mất.

“Không gọi được cho anh, nên tôi muốn nhắn tin để nói cho anh biết, nhưng lúc đó tôi đang đứng trên ban công, không cẩn thận làm rơi điện thoại xuống dưới, hỏng rồi..

Lộ Nam cạn lời, cuối cùng cũng hiểu vì sao tối qua không thể gọi được cho Vân Phàm rồi.

Thấy Lộ Nam nhắm mắt ngủ, không muốn nói chuyện nữa, Vân Phàm mở miệng nhưng cuối cùng cũng không nói

gì. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại T*ruyện88.vip

Tô Bắc cùng Cổ Thiến Doanh và Nghiêm Nghệ Đình rời khỏi công ty.

Nghiêm Nghệ Đình thở phào một hơi. Nhìn sang Tô Bắc, cô không nhịn được mở miệng hỏi: "Bắc Bắc, ban nãy lúc chị đối mặt với tổng giám đốc Lộ thật sự là ngầu quá trời luôn! Tô Bắc cười: "Cũng đâu có gì, chúng ta đâu có làm gì

sai, không cần phải sợ anh ta!"

Nghiêm Nghệ Đình lắc đầu: “Chị nói đúng, nhưng Giải trí Tình Không thuộc tập đoàn Thịnh Thế, Tổng giám đốc lục lại là tổng giám đốc của tập đoàn Thịnh Thế, ai dám đắc tội với anh ấy chứ!”

Giọng nói của nghiêm Nghệ Đình uể oải, cô nói tiếp: “Bọn em nịnh bợ anh ấy còn không kịp đây, chứ nào dám như chị. Nói chuyện với anh ấy như thế, chị không sợ bị anh ấy sa thải sao?”

Tô Bắc ngang ngược nói: "Sợ gì chứ! Chị là quản lý được anh ta trả lương cao mời về, chẳng nhẽ đầu anh ta có vấn đề muốn đuổi chị ra khỏi Giải trí Tinh Không sao?"

Cô nói xong còn cười lạnh một tiếng.

“Hơn nữa, cho dù anh ta có đuổi chị đi thì cũng chẳng sao, một quản lý cao cấp như chị, các công ty giải trí khác còn đang muốn tranh giành đây này.

Nghiêm Nghệ Đình không khỏi gật đầu. Tô Bắc nói rất

có lý!

Chẳng trách chị ấy lại dám nói như thế với Lộ Nam. Chị ấy có sức mạnh, có danh tiếng, lại có năng lực mới có thể làm mà không hề sợ sệt như thế. Chứ đâu có giống với những nhân vật nhỏ bé như các cô luôn sợ này sợ nọ.

Cổ Thiến Doanh tràn đầy hâm mộ nhìn Tô Bắc: "Chị Bắc Bắc, chị thật sự giỏi quá đi, sau này chị chính là thần tượng của em!"

Tô Bắc cười: "Mới có thể đã trở thành thần tượng của