Không bao lâu sau, dạ tiệc trưởng thành của Doãn Bối Ưu cũng đã đến. Buổi tiệc được tổ chức tại một khách sạn thuộc giới thượng lưu toạ lạc tại trung tâm thành phố. Khách mời đến đây hầu hết là bạn thân của Doãn Bối Ưu và một số mối làm ăn của hai bên, chủ nhân chính của buổi tiệc không phải là Doãn Bối Ưu như cái tên mà lại là hôn sự của hai nhà Tần-Doãn được công khai.
Thiên Tuệ ngồi trước bàn trang điểm dặm lại một ít phấn má rồi liếc sang nhìn tấm thiệp trên bàn. Doãn Bối Ưu tất nhiên cũng sẽ không bao giờ tha cho cô rồi, lần trước gặp mặt cô đã cho con gái cưng của Doãn gia một vố cay như mù tạt rồi mà. Tấm thiệp này được gửi đến tận nhà riêng của cô bằng danh nghĩa của Doãn Bối Ưu, cô nhóc này cũng rất biết chọc tức người khác khi cố tình ghi thêm tên Tần Thiên Hàn vào vị trí người mời, ám chỉ việc anh đã đồng ý với hôn sự của hai bên.
Cô nhếch mép một cái rồi đứng dậy lấy thiệp mời cho vào túi xách, ngắm nhìn bản thân trong gương một chút rồi mới ra ngoài. Cô vẫn luôn có thói quen này trước khi ra ngoài, dù có phải là người của công chúng hay không thì cô cũng muốn bản thân mình trông thật sự xinh đẹp khi bước chân ra ngoài, đó là một trong bốn nguyên tắc tối thiểu của cô. Hơn nữa đêm nay rất đặc biệt.
Dưới ánh trăng bạc của một đêm trời quang, chiếc Lamborghini màu đen đỏ từ từ lăn bánh trên con đường tiến vào nội thành. Đã rất lâu rồi cô mới dành một chút thời gian để chỉnh trang và lái lại xế yêu của mình, thật phấn khích. Tối nay sẽ là một đêm rất tuyệt vời, có trăng có sao, rất thích hợp để vạch mặt kẻ bạc tình, dối trá.
Chiếc siêu xe hạng sang dừng lại tại một khách sạn ở vùng nội thành sầm uất, tráng lệ. Bên trong khách sạn đã được đặt sẵn cho buổi dạ tiệc xa hoa này rồi. Trang trí cầu kì, bánh kem nhiều tầng, rượu ngon đắt tiền, chúng rất tuyệt vời.
Thiên Tuệ một thân váy dạ hội màu đem trễ vai làm nổi lên hai hàng xanh quai xanh thanh mảnh cùng làn da trắng nõn của người đang mặc, phần vai còn được có thêm hoạ tiết hoa hồng thêu nổi màu ánh kim dọc đến eo đã tôn lên vạn phần khí chất cao quý của một con người. Mái đen dài uốn sóng được thả tự do đi cùng với khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ khiến cho người ta muốn được đắm chìm trong cái thứ sắc đẹp kiều diễm ấy, khơi dậy ham muốn chiếm hữu của người đối diện lên bội lần.
"Thiên Tuệ tiểu thư, tôi thật sự mừng khi thấy cô đến dự."
Doãn Bối Ưu từ trong đám người bước ra và nói.
Hôm nay Doãn Bối Ưu rất thông mình khi chọn một bộ váy trắng đơn giản để diện trong dạ tiệc. Tóc được búi nhẹ ở sau đầu, gương mặt thanh thoát được điểm tô nhẹ nhàng như tiên nữ thoát tục, dịu dàng và diễm lệ.
Hai người đứng đối diện nhau như hai thái cực khác nhau của nam châm. Một bên là Thiên Tuệ quyến rũ đến chết người, khiến người ta trỗi dậy tham vọng được chiếm đoạt nàng trong tay. Một bên là Doãn Bối Ưu mong manh và trong sáng như màn sương buổi sớm, làm cho người ta cảm giác muốn được che chở, nâng niu, âu yếm trong lòng.
"Tôi cũng rất vui khi nhận được thiệp mời từ Doãn tiểu thư."
Thiên Tuệ cười lấy một cái làm lễ rồi bước đến ghế ngồi của mình.
"Chị thua rồi."
Doãn Bối Ưu lợi dụng lúc Thiên Tuệ đi qua mình mà nhỏ giọng châm biếm.
"Cô bé nghĩ tôi thua thật à? Tôi sẽ không đến đây nếu biết mình sẽ thua đâu."
Thiên Tuệ không chịu thua mà thẳng tay đáp lời cô ta. Dù sao thì chắc chắn sẽ thắng thì cô mới làm, nắm chắc mọi thứ thì cô mới đến đây, Doãn Bối Ưu nghĩ thế là quá ngây thơ rồi. Hai mươi mốt năm nay cô chỉ chờ một ngày này.
Buổi lễ buổi lễ bắt đầu cũng chính là lúc mở màn của một trò chơi kịch tính.
Một người phụ nữ ngang nhiên xông vào hội trường buổi lễ. Trông có vẻ đã gần bốn mươi, nhan sắc không có gì quá nổi bật nhưng lại có cách ăn mặc rất thời thượng và phong cách.
"Ranh con, vừa hai mươi ba đã đi tập tành làm tiểu tam, phá hoại gia đình người khác."
Bà ta đứng trước mặt toàn thể khách mời chỉ thẳng tay về phía Doãn Bối Ưu đang đứng trên sân khấu chính.
Doãn Bối Ưu thấy người phụ nữ đó thì ngay lập tức nấp sau ba mình tỏ rõ vẻ đáng thương.
"Vị phu nhân này chắc đã có hiểu lầm gì rồi, Bối Bối nhà tôi được dạy dỗ đàng hoàng không thể nào là chuyện như thế này được."
Tố Ái Nhi bước xuống sân khấu, tiến lại gần người phụ nữ đó, cố tỏ vẻ thân thiện mà nắm lấy tay bà ấy rồi nói, tiện thể cũng ném cho Thiên Tuệ một cái nhìn khinh bỉ như muốn ám thị cô không được dạy dỗ tử tế nên cướp vị hôn phu của con gái mình.
Thiên Tuệ nhàn nhạt lấy điện thoại ra, soạn một dòng tin nhắn rồi gửi đi. Đầu tiên là Doãn Bối Ưu, tiếp theo là Tố Ái Nhi và cuối cùng là Doãn Tư Đình, một gia đình ba người trong đêm nay không một ai có thể thoát.