Chương 25

Trụ sở RAT tại HongKong.

Thiên Tuệ ngồi ngay ngắn vị trí làm việc, từng ngón tay thon dài lướt nhẹ trên bàn phím, đôi mắt màu hổ phách tập trung dí vào những bản hợp đồng dài cả chục trang trên màn hình.

Sáng nay, Tần Thiên Hàn đích thân đưa cô đến HongKong rồi mới quay về thành phố K làm việc, trước khi đi anh còn dặn dò kĩ cô phải uống thuốc đúng giờ và cẩn thận một rồi mới để cô vào trong.

Vừa vào trong thì cô bị bao vây bởi một núi giấy giấy tờ tờ, nào là bản thảo cần được xem qua, nào là hợp đồng từ các công ty khác, nào là báo cáo cuối tháng, mọi thứ đè hết lên đầu cô một cách nặng nề.

*zing**zing**zing*

Tiếng chuông điện thoại buộc Thiên Tuệ phải chú ý đến nó.

Một cuộc gọi quốc tế.

Dù không để tên liên lạc nhưng cô vẫn nhận ra người gọi là Tomoe.

"Yukiko, Yoshita chết rồi."

Giọng nói đầu dây bên kia có chút mệt mỏi.

"Anh có biết nguyên nhân không?"

Thiên Tuệ đeo tai nghe vào rồi tiếp tục làm việc.

"Thằng bé lái xe đâm vào vách núi."

Tomoe thở dài nói.

Có vẻ anh đã mệt vì công việc dạo này có chút khó khăn nay lại thêm cả chuyện này nữa.

"Anh có nghĩ giống em không?"

Thiên Tuệ vẫn ung dung đặt bút kí tên lên giấy như chưa từng nghe chuyện gì.

"Trong ngày hôm nay, trở về."

Qua điện thoại Thiên Tuệ vẫn cảm nhận được sự nghiêm túc của Tomoe trong sự việc lần này.

"Vâng, em biết."

Thiên Tuệ tắt máy rồi sắp xếp ngay ngắn lại bàn làm việc và bước đến bên cửa sổ sát sàn.

Cô phải thông báo trước cho Tần Thiên Hàn, lần này cô về Nhật thực sự quá đường đột, giống như cái chết của Yoshita vậy.

Một đứa trẻ mười ba tuổi làm sao có thể lái xe đâm vào vách núi được.

Vậy thì nguyên nhân tại sao Yoshita chết?

Cái chết của người anh nhỏ tuổi này của Thiên Tuệ quả thực làm cho cô rất đau đầu.

Cánh của phòng làm việc lại được mở ra.

"Chị hai à, chị lại đổi dầu thơm hả, mùi này hơi gắt đó."

Thiên Kỳ bước vào trong vờ ngửi ngửi xung quanh.

Mùi lạ?

Cô không có đổi dầu thơm trên người thì làm sao có mùi lạ được.

Không lẽ như Tần Thiên Hàn đã nói, người muốn hại cô bằng Parfum đã ra tay ngay trong phòng làm việc này.

Bình thường mũi của Thiên Kỳ không được gọi là thính như chó nhưng cô lại tin em mình lần này.

Thiên Tuệ bị ngộ độc vì tiếp xúc với Parfum trong thời gian dài, có lẽ mũi của cô đã quen với mùi này nên rất nhận ra nó có tồn tại của nó trong không khí.

Thiên Tuệ bắt đầu tắt điều hoà, mở hết toàn bộ cửa sổ, trong phòng để không khí được thông thoáng.

"Chị sao thế? Không phải chuẩn bị phải về Nhật sao?"

Thiên Kỳ thấy hành động lạ của Thiên Tuệ liền lên tiếng.

"Ngộ độc hương liệu nhân tạo."

Thiên Tuệ cứng nhắc lên tiếng.

Thiên Kỳ hiểu ý đi hết một vòng xem kĩ từng ngóc ngách trong phòng, từ máy phun tinh dầu đến đến lọ hoa trong bàn làm việc.

"Chị hai, em nhớ lần trước em đến không có mùi này, em đến đây cùng anh Hayato nhưng không có chị trong phòng."

Thiên Kỳ vắt tay lên trán suy nghĩ, trí nhớ cô tốt hơn Thiên Tuệ rất nhiều nên cô có thể chắc chắc hôm đó cô đã không ngửi thấy mùi lạ này.

"Không có ai trong phòng?"

Thiên Tuệ đặt ra nghi vấn.

"Vâng, đúng là không có ai, ngay cả đèn cũng không bật luôn."

Thiên Kỳ chắc chắn đến từng từ, dù là chị mình đã thành lập RAT từ rất lâu nhưng số lần cô đến đây thì chỉ đếm trên đầu ngón tay nên cô nhớ rất rõ.

Không có ai thì không nghe mùi, vậy thì có người sẽ thì nó sẽ vô tình hoặc tư động bật.

Có thể là đèn, máy phun tinh dầu,... hoặc là điều hoà.

"Chị hai, họ đến rồi, chúng ta đi thôi."

Thiên Tuệ tắt hết điện trong phòng rồi nhanh chóng đi ra nhưng trong đầu vẫn còn suy nghĩ về việc Parfum vẫn ở đâu đó trong phòng.

Thiên Tuệ tranh thủ soạn nhanh tin nhắn báo mình sẽ về Nhật rồi gửi cho Tần Thiên Hàn trước khi lên trực thăng.

Trên sân thượng của toà nhà, một chiếc trực thăng đã đợi sẵn.

Không có gì quá nổi bật, người ngoài nhìn vào cũng chỉ nghĩ đây là trực thăng dân dụng bình thường.

"Tiểu thư Yukiko, tiểu thư Aiko, thiếu gia Hikashi đã căn dặn chúng ta bắt buộc phải đi sớm, càng sớm càng tốt."

Một người phụ nữ bước xuống từ trực thăng nhanh nhẹn thao tác mời.

Hai cô không nói gì lẳng lặng bước lên trực thăng.

Đối với người của gia tộc, Thiên Tuệ và Thiên Kỳ đều hiểu rõ một chuyện là nói trước mặt họ càng ít càng tốt đặc biệt là người phục vụ cho các hậu duệ.

Kẻ trên cẩn trọng với người dưới

Người dưới lại kiêng nể với kẻ trên.

Hơn bảy tiếng đồng hồ im lặng trên trực thăng cuối cùng cũng trôi qua.

Chiếc trực thăng hiên ngang đậu trên bãi đỗ chuyên dụng trong sân vườn của một ngôi dinh thự xa hoa theo lối kiến trúc Tudor*

Bãi đỗ chuyên dụng này có thể đỗ được khoảng năm đến sáu chiếc trực thăng quân sự, được bao quanh bởi hai bên bồn cây cảnh được cắt tỉa gọn gàng và tinh tế đan xen với những chậu hoa cẩm tú cầu dẫn sâu vào bên trong dinh thự.

__________________________

Kiến trúc Tudor là sự pha trộn của Phục hưng và Gothic vào những năm 1500, được yêu thích bởi giới thượng lưu và quý tộc, đặc trưng bởi tường gạch đá và có khung viền bằng gỗ, mặt tiền nhiều cửa sổ chia làm nhiều ô nhỏ, mái nhà có độ dốc lớn, cửa mái nhỏ, phủ đá phiến, ống khói cao và hẹp.

Một biệt thự xây theo lối kiến trúc Tudor.