Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tình Yêu Từ Người Đàn Ông Mang Mặt Nạ Vàng

Chương 16: Hạt mầm bén rễ

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Anh đã làm gì?"

Thiên Tuệ nhìn bộ dạng như vừa thi chạy đường dài của Tần Thiên Hàn nhíu mày lên tiếng

"Ngày mai báo đài sẽ đưa tin: tổng tài Tần thị-Tần Thiên Hàn bỏ xe giữa đường chạy bộ về nhà vì sợ Tần thiếu phu nhân buồn lòng"

Tần Thiên Hàn vừa cười vừa nói, ngữ khí có chút gì đó vui, rồi bước vào bồn tắm

Thiên Tuệ gật gù ngầm hiểu ý hắn

Hắn chạy từ Tần thị về đây vì thấy dòng tin nhắn của cô nên mới như thế

Mà khoan...

Từ Tần thị...đến...Bắc Tần Viên

Hắn điên rồi, điên thật rồi

Từ Tần thị cách đây cũng gần ba kilomet

Hắn dùng bộ dạng tổng tài vàng bạc đó của mình để chạy nhông nhông ngoài đường à

Hay là chơi vượt rào nhà dân?

Ai nói phụ nữ khó hiểu thì ra đây mà xem, tên này cũng có dễ hiểu hơn đâu

Bỗng dưng một ý nghĩ chưa từng có nay lại xuất hiện trong đầu cô

Hắn đang lo cho cô nên mới chạy về?

Tại cô mà hắn bỏ Tập đoàn mà chạy về sao?

Hắn thực sự lo cho cô sao, hay chỉ là lướt qua như gió thoảng mây đưa?

Thiên Tuệ nằm vật ra giường, đôi mắt nhắm nghiền lại, tay chân buông lỏng như một đứa trẻ bất lực trước thời cuộc

Cô nhớ rằng mình đã từng đọc ở đâu đó đôi ba câu rằng

'tình yêu đến với chúng ta rất đơn giản, đôi khi chỉ bằng một ánh mắt hoặc một cử chỉ thường ngày cũng đủ cho ta say tình một kiếp'

Vậy thì có hay không, một hạt giống tình yêu đang âm thầm bén rễ trong trái tim cô, chờ ngày được chăm sóc bởi sự yêu thương chân thành từ một người đàn ông nào đó yêu cô thật lòng

Vậy thì có không việc Tần Thiên Hàn nói yêu cô là sự thật hay chỉ đơn thuần là một công cuộc gieo tình cho gió, thuận miệng nói suông

Cô thừa nhận, bản thân mù tịt trong chuyện tình cảm như thế này

Cô từng ước, ước rằng sẽ có một ngày mình cũng sẽ có một gia đình nhỏ nhưng hạnh phúc nhưng Từ Tuấn Hào và Lôi Giai Kỳ, dù một gia đình hai người thôi cũng được, không có con cũng được, chỉ cần hai chữ 'bình yên' là đủ

Gần hai mươi mốt năm nay, cô luôn mang hai chữ 'thù hận' theo bên cạnh mình, luôn xem nó như là động lực cuối cùng để sống

Cô cố gắng đến hiện tại cũng chỉ vì một điều duy nhất: trả lại cho Doãn gia những gì mà họ mắc nợ ba mẹ con nhà cô

Vì họ mà cô mất mẹ, trở thành đứa trẻ mồ côi khi vừa lên bốn

Vì họ mà mẹ cô khi chết cũng không được an táng tử tế

Vì họ mà hai chị em cô phải sống chui, sống lủi

Vì họ mà hai chị em cô đã có một tuổi thơ năm bốn tuổi vô cùng 'đặc sắc'; học cách đi xin từng đồng xu, cắc bạc; học cách làm quen với cảnh bị đánh đập, bị sỉ nhục; học cách gặm một quá táo chỉ còn lõi bị người ta vứt vào thùng rác hay tóm gọn hơn thì chính là học cách để trở thành một con quỷ

Vì họ mà một gia đình yên ấm đối với hai chị em cô đã trở thành một thứ quá xa xỉ, chỉ mãi nằm trong một giấc mơ

Bỗng, Thiên Tuệ lại có cảm giác như đang có ai đó xoa đầu mình

Rất dịu dàng, trân quý như đang nâng niu con búp bê bằng thuỷ tinh

Ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay thì rơi mất

Một mùi gỗ tuyết vương nhẹ trong không khí

Cô thích cái mùi hương này

Có sự khô ấm đặc trưng của gỗ và vị cay nhẹ độc đáo

Tất cả tạo nên một mùi hương rất vững chãi, tinh khiết và an toàn

"Tôi không nghĩ là bạn thân của em thích sự chờ đợi đâu"

Một giọng nói đầy từ tính của một người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu

Thiên Tuệ ngồi dậy thoát ly ra khỏi suy nghĩ của mình liếc sang nhìn Tần Thiên Hàn đang ngồi cạnh giường

Nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách đó, hắn biết cô đang nghĩ gì

Là quá khứ

Một thứ gì đó đã đeo bám cô trong hơn hai mươi năm qua

Cô vẫn như thế, vẫn ám ảnh bởi cái quá khứ nhuốm màu bi thương đó

Hắn không biết năm đó lí do vì sao mẹ cô mất

Nhưng hắn biết, nó đã để lại bên trong cô một vết sẹo không dễ lành

"Anh tính không đến Tần Thị à"

Thiên Tuệ đứng dậy, ném thẳng chiếc váy màu tím mà lúc nãy Hải Nhu đưa cho cô vào sọt rác

"Nửa tiếng nữa là tan làm, tôi vừa ngồi vào ghế thì nhân viên vừa tan làm"

Tần Thiên Hàn mở tủ quần áo lấy ra một chiếc váy thân liền, tay phồng trễ màu trắng đưa cho cô

Thiên Tuệ không nói gì nhìn Tần Thiên Hàn rồi lại nhìn ra hướng cửa

Ngụ ý muốn hắn ra ngoài

"Không đi"

Tần Thiên Hàn ngồi trên giường khoanh tay lại, nhìn Thiên Tuệ rất thách thức

"Anh không ra, tôi thay kiểu gì"

Thiên Tuệ nheo mắt nhìn hắn, không lẽ hắn muốn xem cô thay quần áo

"Tôi đâu có cấm em thay"

Hắn lại trưng ra vẻ mặt như hiển nhiên

Thiên Tuệ á khẩu một phen

Hắn ở đây thì không lẽ cô phải thay quần áo trước mặt hắn

Cô ôm lấy chiếc váy rồi cuống như một cơn lốc vào phòng tắm

Tần Thiên Hàn ngồi trên giường ôm đầu cười bất lực

"Tôi sẽ đưa em đi"

Tần Thiên Hàn đứng bên cạnh của phòng tắm nói

Bên trong không có bất kì tiếng động gì

Tức là cô đã đồng ý

Cánh cửa mở, Thiên Tuệ bước ra

Rũ bỏ đi hình ảnh váy bó sát khoe thân hình đầy đủ của mình

Cô xuất hiện như một nàng tiểu thư dịu dàng, mong manh như giọt sương trên chồi non vào buổi sớm

Chi tiết vai trễ tay phồng khoe trọn cấu trúc xương vai đẹp như tranh vẽ cùng hàng xương quai xanh thanh mảnh

Tựa tiên nữ thoát tục, không vương chút bụi trần

"Anh sẽ làm gì?"

"Từ khi nào em lại quan tâm đến lịch trình của tôi như thế nhỉ"

Tần Thiên Hàn đưa tay mở cửa phụ lái cho Thiên Tuệ ngồi vào trong rồi vòng qua bên cạnh, ngồi vào ghế lái

"À thì...chỉ là hỏi thử thôi"

Thiên Tuệ bất giác ngập ngừng trả lời

"Tối nay tôi ở nhà với em, sáng sớm ngày mai sẽ sang Mĩ, cuối tuần sẽ về cùng với tiểu Tình"

Tần Thiên Hàn khai báo với vẻ mặt rất thành thật rồi điều khiển con xe lăn bánh

Tiểu Tình, quả nhiên tuy khác mẹ nhưng hai anh em Tần gia rất thân thiết

Hình như trước đây Tần Thiên Hàn cũng có nhắc sơ qua về cô em này của mình

Nếu cô nhớ không nhầm hình như vẫn còn là sinh viên đang theo học kinh tế ở Mĩ, bây giờ cũng chỉ hai mốt tuổi

"Khi nào xong thì gọi, tôi sẽ đến đón em"

Tần Thiên Hàn nhắc nhở cô rồi cho chiếc xe dừng bánh tại một nhà hàng cao cấp trên một khu phố dành cho giới thượng lưu

"Anh không có gì làm à"

Thiên Tuệ bất giá chau mày

Cô thực sự không muốn hắn như thế

Ai cũng có công việc riêng của mình

Cô không muốn hắn vì cô mà để ản hưởng đến công việc

"Tất nhiên là có, nhưng không đến mức không có thời gian đón em"

Tần Thiên Hàn cười trừ, rồi bấm nút mở cửa xe

"Tôi yêu em, Thiên Tuệ"

Hắn chậm rãi nhả từng chữ, âm thanh rất nhẹ tưởng chừng chỉ cần một cơn gió cũng có thể cuống nó đi

Thiên Tuệ bước ra khỏi xe, đi được hai bước thì bất giác quay lại nhìn

Cô không rõ thứ gì đã thôi thúc cô dừng chân rồi ngoảnh đầu lại nhìn

Người đàn ông trong xe vẫn đang nhìn cô

Một ánh mắt rất đặc biệt, rất giống với ánh mắt khi Từ Tuấn Hào nhìn Lôi Giai Kỳ khi cả hai đọc lời thề hôn nhân trước sự chứng kiến của những người có mặt hôm đó

Thiên Tuệ một lần nữa quay lưng đi vào bên trong nhà hàng
« Chương TrướcChương Tiếp »