Vừa nói cậu vừa điên cuồng dùng dây chối hai tay Tuấn Phong lên đầu giường. Khi tức giận, cậu thật sự rất mạnh, mạnh đến mức Tuấn Phong dùng tất cả mọi cách vùng vẫy vẫn không thoát khỏi. Nó hoảng sợ nhìn Hoàng Tiến hiện tại như một con ác ma muốn nuốt chọn mình. Miệng chưa kịp hô lên đã bị một chiếc khăn bịt lại. Giờ Tuấn Phong vô lực thật rồi.
Hoàng Tiến ngồi trên cơ thể vô lực đang ra sức vặn vẹo của Tuấn Phong mà thì thầm bên tai. - Chẳng phải mày thường ngày mạnh mẽ lắm à. Sao hôm nay nằm dưới thân tao lại như thế này. Ồ, khóc rồi sao?
Hoàng Tiến liếʍ khô đi dòng nước mắt của Tuấn Phong. Có lẽ đây chính là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy Tuấn Phong khóc, lòng bỗng nhói lên. Cậu ôm lấy Tuấn Phong cùng rơi nước mắt. - Phong à, sao mày chẳng bao giờ hiểu được lòng tao. Mày có biết, tao đã yêu mày, yêu mày từ rất lâu. À, nực cười thật phải không, có lẽ mày sẽ không tin. Tao đã yêu mày từ rất lâu rồi, chỉ là không biết yêu từ khi nào.
Ngay lúc này trái tim Tuấn Phong đã thật sự tan nát rồi. Nó bất động nhìn thấy bờ vai đang run lên của Hoàng Tiến, chẳng lẽ trước giờ nó thật sự đã vô tình đến vậy sao. Nó chưa từng hiểu con người kia muốn gì. Nhưng đối với nó suốt cả cuộc đời nó sẽ không biết.
Tuấn Phong cảm thấy mình thật sự có lỗi nhưng chưa đến mấy phút thì nó đã nổi giận. Lớp áo nó đã nhăn nheo bên ngoài bị ướt một mảnh, Hoàng Tiến đang từng chút từng chút ngậm lấy đầu ngực như thật như không lộ ra bên ngoài. Nhưng chẳng hiểu sao cơ thể nó lại hưng phấn như muốn điều đó, cố nhẫn nhịn, phải cố nhẫn nhịn. Sự nhẫn nhịn không qua khỏi du͙© vọиɠ của con người, Hoàng Tiến vừa cắn lấy một cái thì Tuấn Phong đã căng cứng mà rên lên. Hoàng Tiến rời bỏ đầu ngực thì thầm bên tai Tuấn Phong.
- Mày thật sự rất thích đấy, chưa làm gì cả đã rên lên rồi.
Tuấn Phong thật sự muốn cắn lưỡi mình chết ngay để cho thằng kia lên thế thượng phong. Đúng là khóc không ra nước mắt. Nhưng sau đó thì một lần nữa chiếc khăn trên miệng lại được mở ra. Nhân cơ hội Tuấn Phong hét. - Thả tao ra, đừng đùa dai như thế.
Khi Tuấn Phong vừa mở miệng Hoàng Tiến liền nhét thứ thì đó vào miệng nó rồi dùng khăn bịt miệng lại. - Nuốt nó vào đi. Sẽ thoải mái thôi.
Hoàng Tiến cởϊ áσ sơ mi Tuấn Phong ra nhìn làn da trắng trẻo thèm khát mà một đường hôn xuống. Mỗi chỗ trên người Tuấn Phong điều phải có dấu ấn riêng của cậu, nhất định phải thế. Trên cổ Tuấn Phong cứ gặm cắn, thật sự rất đau. Hoàng Tiến điên cuồng hôn đến cái rốn nhỏ rồi đưa lưỡi khuấy vào khiến Tuấn Phong lại rên lên thành tiếng. Ánh mắt Tuấn Phong bây giờ chính là muốn gϊếŧ người. Nếu như nó thoát được nhất định sẽ đem thằng đi gϊếŧ. Nhưng có lẽ tất cả đã muộn, Hoàng Tiến dùng tay đưa vào quần Tuấn Phong nắm lấy vật nóng đang cương cứng ma sát.
- Đã cứng lên thế này rồi nếu không sờ sẽ thật sự hỏng mất.
Lúc này Tuấn Phong dường như bị du͙© vọиɠ lấn áp hoàn toàn. Càng không biết khuôn mặt đỏ hồng của mình lúc này xấu hổ đến mức nào. Hoàng Tiến vuốt mỗi lúc một nhanh, kɧoáı ©ảʍ của Tuấn Phong dường như không thể nào dừng lại được, chỉ còn biết nằm dưới thân Hoàng Tiến rêи ɾỉ. Cho đến phút cuối bên dưới của Tuấn Phong đã cương cứng đến phát đau muốn bắn ra ngoài, nhưng bị Hoàng Tiến giữ chặt lại. Trong đầu Tuấn Phong chỉ còn lại cái đau, rất khó chịu. Tuấn Phong bắt đầu vùng vẫy muốn bắn thì Hoàng Tiến lại càng vuốt mạnh hơn, khiến Tuấn Phong biết được cái gì gọi là dục tiên dục tử. Đến khi Hoàng Tiến buông tay thì tất cả liền bắn lên hết vào ngực cậu. Tuấn Phong thở hổn hển nhìn Hoàng Tiến, thấy xấu hổ muốn tìm một cái lỗ nào đó chui xuống mất. Hoàng Tiến không nói gì, đưa bàn tay đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ lên môi liếʍ. Cảnh tượng trước mắt như con dao đâm thẳng vào l*иg ngực mình. Tại... tại sao lại liếʍ? Hoàng Tiến tháo khăn trên miệng Tuấn Phong xuống, nói.
- Ngon lắm, ăn không?
Tuấn Phong mặt đỏ như quả cà chua. - Mày, tại sao mày ăn nó? Đồn khốn...
Hoàng Tiến cười tà, đưa bàn tay đầy chất lỏng lên miệng Tuấn Phong. - Ăn thử đi. Sướиɠ hơn mày làm.
Cơ thể Tuấn Phong mỗi lúc càng trở nên nóng rực, hơi thở nặng nề. - Nóng quá, nóng chết tao mất, mày, mày đã cho tao uống thứ gì.
- Có gì đâu chỉ là một viên kẹo nhỏ thôi, uống vào chỉ sướиɠ chứ không đau.
Cơ thể Tuấn Phong khó chịu đến chết mất. - Thả tao ra đi, nóng quá. Thả tao đi.
Hoàng Tiến mỉm cười lấy một lọ dịch nhờn trong túi áo. - Tưởng làm sướиɠ xong rồi muốn đi dễ vậy hay sao?
Tuấn Phong thở gấp. - Mày... mày muốn gì...
Hoàng Tiến nhỏ vài giọt bôi trơn vào ngón tay nham nhở. - Mày nghỉ xem, tao muốn làm gì.
Tuấn Phong cảm nhận được có thứ gì đó đang xâm phạm vào cơ thể mình nhẹ nhàng rồi bắt đầu liên tục. - Mau rút ra cho tao... a... không được cấm vào. Mau rút ra... a... ha...
Nhìn Tuấn Phong như thế này thật sự rất đáng yêu, Hoàng Tiến mỉm cười, trêu. - Bảo tao rút ra sao miệng dưới lại cắn chặt đến thế. Chắn đói lắm rồi, phải cho nó ăn nhiều thêm mới được.
Vừa nói Hoàng Tiến vừa đưa thêm vào một ngón tay, kích cỡ lại thay đổi khiến Tuấn Phong rên lên một tiếng. - A... ưʍ... mau lấy ra, khó chịu quá... ưʍ... nóng quá...
Hoàng Tiến mỉm cười, rồi tiếp tục thêm một ngón lộng khuấy vào bên trong. - Khi vận động mạnh một chút sẽ không còn nóng nữa. Thả lỏng đi nào, nếu không sẽ thật sự đau lắm đấy.
Hoàng Tiến cứ thế tăng tốc, khiến Tuấn Phong không thể nói được gì mà chỉ biết rêи ɾỉ. Tại sao lại trở nên như vầy chứ, mình phải đi, mình không thể để nó lộng hành thao túng đến vậy. Nhưng gần như mọi thứ đã muộn màng, ngay lúc muốn thoát đi thì lý trí liền một giây sụp đổ. Nhưng thuốc và du͙© vọиɠ đã ngám sâu vào xương tủy mất rồi. Bỗng dưng Hoàng Tiến rút ba ngón tay ra khiến nơi đó thiếu vắng mà co rút. Tiếp theo đó Hoàng Tiến đem vật đã căng cứng từ lâu của mình đến cái miệng nhỏ. Tuấn Phong trở nên hoảng sợ, tại sao lại có thể to đến thế. Phân thân Hoàng Tiến tím đen to dài trông như một con quái vật nhỏ, to muốn gắp hai lần của Tuấn Phong. Tuấn Phong thở gấp tiếng được tiếng không.- Thằng khốn nạn, tránh xa tao ra... ơ...
Hoàng Tiến ôm lấy Tuấn Phong hôn hôn. - Không lẽ đến nước này mà còn dừng lại. Cho tao vào trong đi.
Tuấn Phong lắc đầu. - Không được... phải ngừng lại, tao không muốn. Con quái vật đó mà vào trong là hổng tao mất...
Hoàng Tiến liếʍ vành tai Tuấn Phong cắn cắn, nói. - Sẽ không hỏng đâu, sướиɠ lắm đấy.
Tuấn Phong yếu ớt vùng vẫy nhìn Hoàng Tiến đang ngậm cắn đầu v* mình. Chẳng lẽ hình tượng mình lúc này lại dâʍ đãиɠ đến thế sao. Một tay Hoàng Tiến đang xoa đầu nấm dần chuyển qua khối cơ bụng săn chắc rồi nhồi bóp hai bờ mông. Tuấn Phong chưa kịp la lớn thì đã bị qυყ đầυ đi vào. - A... đau chết mất, lấy nó ra ngay lập tức cho bố... ưʍ... lấy nó ra... nóng quá...
Khắp cơ thể điều là mồ hôi trơn tuột, Hoàng Tiến cũng cảm thấy đau, mày hơi cau, ngọt ngào trấn an Tuấn Phong. - Sẽ không sao, thả lỏng một chút.
Hoàng Tiến thêm một ít bôi trơn đưa vào trong thêm một chút, khiến Tuấn Phong đau đến rên lên. - A... dừng lại đi, đừng mà.
Hoàng Tiến giờ đây chẳng thèm để ý đến lời của Tuấn Phong, cậu dừng lại một chút chờ cho đến khi Tuấn Phong thả lỏng thì đem hết tất cả đưa vào. Tuấn Phong đau đớn nhăn mặt, nước mắt rơi xuống. - Dừng lại đi, rất đau, rất đau...
Hoàng Tiến vén tóc Tuấn Phong hôn hôn mi mắt lại ở một bên tiếp tục dụ dỗ. - Sướиɠ ngay thôi, thả lỏng một chút, nếu không sẽ rất đau. - Vừa nói Hoàng Tiến lấy hai chân của Tuấn Phong quấn lên lưng mình rồi động.
Kɧoáı ©ảʍ quá lớn khiến Tuấn Phong không thể kiềm chế được mình mà mỗi lúc rên lớn hơn. Dường như thân thề này không còn là của nó nữa. - A... đừng mà, dừng lại đi... a a...
Hoàng Tiến bắt đầu động nhẹ nhàng vài cái, bên trong thật sự rất nóng bỏng, rất sướиɠ. Cái miệng nhỏ ham ăn thế mà có thể nuốt chọn được cả một phân thân cho lớn ấy. Hoàng Tiến càng lúc động càng nhanh làm cho Tuấn Phong chỉ còn biết rêи ɾỉ và dần dần bị du͙© vọиɠ nhấn chìm. Hoàng Tiến nhìn Tuấn Phong đang bị du͙© vọиɠ chiếm lấy mà cười thầm. Mày chỉ có thể ngoan ngoãn khi ở trên giường thôi. Cậu cởi chối cho Tuấn Phong để hai tay nó ôm lên lưng cậu rồi thao lộng thật mạnh. Cả hai cùng có kɧoáı ©ảʍ như nhau cho đến khi cùng đạt được cao trào. Tuấn Phong mệt mỏi đến ngất đi nằm trong lòng Hoàng Tiến ngủ một giấc, thật bình yên, đã lâu rồi không được bình yên đến thế.
Ngân Phong