Chương 9
Đêm hôm ấy, Daisy mơ thấy mình bay quanh Lovett mà chẳng mặc gì ngoài bộ đồ ngủ ngắn cũn cỡn, bay qua các ngọn cây và cột điện. Đỉnh Rainier đột nhiên nhô lên từ vùng cán xoong Texas bằng phẳng, và cô cũng bay qua cả nơi đó nữa.
Các ngón chân cô chạm vào đỉnh núi tuyết và cô bay cao, cao vυ"t. Mất hết khả năng kiểm soát như một quả bóng bay, cô bay lên cao và cao nữa, và cô khϊếp hãi bởi vì chỉ có một kết cục duy nhất. Cô sẽ rơi. Điều đó không thể tránh được, và sẽ đau lắm.
Rồi ngay khi cô sắp xuyên qua bầu khí quyển của trái đất, trọng lực níu chân cô lại và kéo giật cô xuống. Xuống qua đỉnh Rainier và các ngọn cây, cô biết mình sắp chết.
Trước khi đập xuống đất, mắt cô choàng mở và cô nhận ra hai điều cùng một lúc. Một, cô sẽ không rơi xuống đất, và hai, cô đang nín thở. Ánh sáng ban mai trải khắp giường và cô thở phào nhẹ nhõm. Nhưng sự nhẹ nhõm chỉ kéo dài ngắn ngủi khi những sự kiện đêm qua cùng lúc quay lại với cô.
Bộp.
Sự nhục nhã mà tối qua cô không hề cảm thấy làm cô tỉnh cả người như bị dội một gáo nước lạnh. Giờ đây trong ánh sáng ban ngày, cô nhớ lại mọi chi tiết đau khổ. Khuôn miệng ấm áp của Jack, cảm giác từ bờ ngực trần và sự ve vuốt của tay anh trên người cô.
Cô rên lên và lấy gối che mặt. Ký ức chân cô quấn quanh eo anh là đau đớn nhất. Cô đã không hành xử như thế từ... từ... từ khi cô kéo Jack vào một buồng để đồ năm cuối cấp ba. Hồi đấy cô còn trẻ và ngây thơ. Bây giờ cô không còn như thế nữa.
Bây giờ cô là đồ ngốc.
Tối qua cô đã muốn nếm Jack. Hôm nay cô phải kể cho anh về Nathan. Làm sao cô có thể nhìn vào mắt anh sau khi cô đã hôn và ve vuốt anh chứ. “Ôi Chúa ơi,” cô kêu lên khi nhớ lại chi tiết lời thú nhận đã không quan hệ trong hai năm của mình. Làm sao cô đối mặt được với anh sau điều đó?
Cô không có lựa chọn, là như thế đấy.
Cô ném cái gối khỏi đầu và rời giường, vẫn mặc bộ đồ ngủ ngắn như trong giấc mơ, cô đi xuống gác. Sau khi Jack bỏ lại cô cạnh bức tường ở quán Slim Clem, cô đã quay lại quán bar, giải thích là bị ngộ độc thức ăn và bắt Lily đưa cô về nhà. Cô đã không gặp Jack và, ít nhất là với điều đó, cô thấy biết ơn.
Mẹ cô ngồi ở góc ăn sáng trong bếp và mặc váy ngủ bằng vải nylong màu hồng. Một bên mái tóc vàng như kẹo bông của bà có hơi xẹp xuống.
Tối qua, Pippen đã ngủ say khi Lily thả cô xuống, nên cậu đã ngủ lại cả đêm. Cậu đang ngồi cạnh bà ngoại trên chiếc ghế cao, ăn ngũ cốc và uống nước quả trong cái cốc Tommy. Cậu đội mũ lông chồn, mặc đồ ngủ Các manh mối của chó Blue và một miếng Cheerio dính vào má. “Chào buổi sáng, mẹ,” cô chào khi rót cho mình một cốc cà phê. “Mọi chuyện the nào, Pip?”
“Xem oạt ình,” Pippen trả lời.
“Cháu có thể xem hoạt hình sau khi ăn sáng,” bà Louella bảo cậu, rồi bà liếc sang Daisy và dùng cái tông giọng cho Daisy biết rằng mình vô cùng thất vọng. “Mẹ đã nghe nói về những chuyện xảy ra rồi. Sáng nay bác Thelma Morgan đã gọi và kể cho mẹ mọi chuyện.”
Daisy cảm thấy má mình nóng như có lửa đốt. “Bác Thelma Morgan đã thấy con sao? Bà ấy đã trốn ở đâu vậy? Sau thùng rác à?”
Bây giờ mới chỉ là tám giờ sáng, vậy mà ngày hôm nay đã dần định hình là một ngày khốn khổ rồi.
“Bà ấy đã dừng lại ở siêu thị Minute để uống cà phê và ăn bánh vuốt gấu, bà ấy đã chứng kiến mọi chuyện.”
Gì cơ? “À.” Daisy thở phào nhẹ nhõm và bật cười. “Chuyện đó à.”
“Phải chuyện đó đấy. Con và Lily đã nghĩ gì vậy? Sao lại làm loạn ở chỗ công cộng như thế?” Bà Louella cắn một miếng bánh mì. “Trời đất quỷ thần ạ.”
“Chúng con đang lấy Dr. Pepper trong siêu thị Minute,”
Daisy giải thích, cố tình bỏ qua chuyện Lily bám đuôi kẻ sắp thành chồng cũ của mình. Cô đi qua bếp và ngồi xuống góc ăn sáng với mẹ cô. “Người-mà-mẹ-biết-rồi-đấy,” cô ngập ngừng và liếc nhìn Pippen, “và Kelly dừng lại ở bãi đỗ xe, rồi chuyện này dẫn đến chuyện kia. Rồi người-mà-mẹ-biết-rồi- đấy đã đẩy Lily.”
Bà Louella bĩu môi và đặt bánh mì xuống đĩa. “Con đáng ra phải gọi cảnh sát.”
Chắc vậy. “Con có nghĩ được gì đâu. Vừa thấy hắn đẩy con bé là con mất trí. Chẳng kịp nghĩ ngợi gì, con đã đấm vào mắt hắn và bồi thêm một cú lên gối.” Cô vẫn không dám tin là mình đã cư xử như vậy.
Một bên mép đôi môi dẩu ra của mẹ cô nhếch lên. “Con có làm hắn hỏng hóc cái gì không?”
Daisy lắc đầu và thổi vào cốc cà phê. “Con không nghĩ là có.”
“Đúng là đáng tiếc.” Bà đẩy đĩa của mình sang bên. “Con gặp Jack chưa?”
Rồi, cô đã gặp anh. L*иg ngực trần và phần bụng trơn tuột của anh. Mắt anh khép hờ và môi anh ướŧ áŧ vì hôn cô, nhưng đó không phải điều mẹ cô muốn biết. “Con vẫn chưa kể cho anh ấy về Nathan,” cô trả lời và uống một ngụm cà phê. “Sáng nay con sẽ qua đó để nói chuyện với anh ấy.”
Một bên mày nhướn lên tận trán Louella. “Rõ ràng là con đã trì hoãn việc đó đến tận giây phút cuối cùng.”
“Con biết.” Cô nhìn xuống mặt bàn vàng rực. “Hồi trước con rất chắc chắn là mình đã làm đúng. Con đã tin rằng không kể cho Jack về Nathan và chuyển tới Washington là tốt nhất cho tất cả mọi người.”
“Đúng vậy mà.”
“Bây giờ con không dám chắc nữa.” Cô vuốt tóc ra sau tai và hít một hơi sâu. “Trước khi quay lại thị trấn, con đã rất có lòng tin. Con tin rằng việc ra đi cùng Nathan là lựa chọn tốt nhất, kể cả với Jack.” Cô ngước lên. “Bọn con lúc nào cũng có ý kể cho anh ấy nghe, mẹ ạ. Bọn con đã muốn cho Jack vài năm để ổn định cuộc sống, và rồi bọn con sẽ kể với anh ấy.”
Pippen thả cái cốc rỗng không của cậu xuống sàn nhà và bà Louella cúi người nhặt lên. “Mẹ biết mà.” Bà đặt cốc lên bàn.
“Nhưng bọn con trì hoãn ý định đó càng lâu thì nó càng trở nên khó khăn. Nhiều tháng rồi nhiều năm trời trôi đi và lúc nào cũng có lý do để bọn con không kể ngay cho anh ấy. Con đang cố mang thai con của Steven hoặc Nathan đang rất vui vẻ và bọn con không muốn làm loạn cuộc sống của thằng bé. Lúc nào cũng có điều gì đó. Lúc nào cũng có một cái cớ, bởi vì làm sao mẹ có thể kể với một người đàn ông là anh ta có một đứa con mà anh ta không biết chứ?” Cô cúi người về phía trước và vắt chéo hai cẳng tay trên bàn. “Giờ con không chắc là nhiều năm trước mình có làm đúng không nữa. Con đang bắt đầu nghĩ mình không nên bỏ đi mà không kể cho anh ấy.”
“Mẹ nghĩ con đang sợ hãi và giờ con nghi ngờ mọi điều.”
“Có lẽ vậy.”
“Daisy, hồi ấy con còn trẻ, hoảng loạn, và con đã đưa ra một quyết định đúng đắn vào thời điểm ấy.”
Cô vẫn luôn nghĩ vậy. Giờ cô không biết nữa. Điều duy nhất cô biết chắc là mình đã sai khi đợi quá lâu như vậy. Làm sao cô có thể sửa lại cho đúng được đây?
“Lúc ấy Jack chưa sẵn sàng để làm cha,” mẹ cô quả quyết.
“Steven thì có.”
“Lúc nào mẹ cũng thích Steven hơn Jack.”
Mẹ cô im lặng một lát rồi nói, “Điều đó không hẳn là đúng. Mẹ chỉ luôn nghĩ Steven là người đáng tin cậy hơn trong hai người. Jack phóng túng hơn. Con không thể trách cứ một người vì những gì có trong bản chất của người đó, nhưng con cũng không thể dựa dẫm vào anh ta. Cha con cũng từng liều lĩnh hệt như vậy, và hãy xem điều gì đã xảy đến với ông ấy. Với chúng ta.”
“Cha đâu có cố tình ra đi và bỏ mặc chúng ta.”
“Không, nhưng ông ấy đã làm vậy. Ông ấy bỏ lại mẹ với hai đứa trẻ, cùng một cái xe Winnebego tã tượi và ba trăm đô.” Louella lắc đầu. “Khi phải chăm sóc con và một đứa trẻ, Steven có sự chuẩn bị tốt hơn.”
“Bởi vì gia đình anh ấy có tiền.”
“Tiền quan trọng.” Bà giơ tay lên như thể Daisy định tranh cãi. “Mẹ biết tình yêu cũng quan trọng. Mẹ yêu cha con. Ông ấy cũng yêu mẹ và yêu các con, nhưng tình yêu không mang thức ăn đến cho các con của con. Tình yêu không mua được áo khoác hay giày đi học.” Mẹ cô vươn tay qua bàn và nắm lấy tay Daisy. “Nhưng dù cho nhiều năm trước con có đưa ra quyết định sai lầm đi nữa thì giờ cũng không thay đổi được gì. Nathan có một cuộc sống tốt đẹp. Steven đã là một người cha tuyệt vời. Con đã làm điều tốt nhất cho con mình.”
Nghe mẹ cô nói thì mọi thứ có vẻ thật logic. Daisy không còn dám chắc là lựa chọn nên phụ thuộc vào tính logic nữa. Còn trẻ và hoảng loạn giải thích được lý do mười lăm năm trước cô không kể chuyện cho anh nghe. Nó không giải thích được lý do cho đến giờ cô vẫn im lặng.
“Nhìn Lily mà xem,” mẹ cô nói chẳng to hơn tiếng thì thầm là bao. “Cuộc sống của con bé đã hỗn loạn từ rất lâu trước khi rốt cục cái-gã-mà-con-biết-rồi-đấy chuyển ra ngoài. Hắn luôn lừa dối con bé. Luôn làm những chuyện điên rồ. Nó đáng ra không bao giờ nên cưới thằng nhóc hoang đàng đó, và Pippen đang phải trả cái giá đắt nhất. Thằng bé nói không sõi như nó nên thế, và nó hoàn toàn chưa sẵn sàng để được dạy đi tiểu vào bô. Thực ra nó đang bắt đầu cư xử như hồi xưa.”
Daisy nghĩ đáng ra Lily có thể làm được nhiều hơn để bảo vệ và nuôi dưỡng Pippen, nhưng cô không nói ra. Cô cũng không phải là bà mẹ hoàn hảo và sẽ không chê bai khả năng nuôi nấng con cái của bất kỳ ai khác. “Con sẽ gọi cho Nathan và nhắc thằng bé giờ ngày mai con về nhà.” Cô đứng dậy. “Rồi con sẽ tới chỗ Jack,” cô nói, và nếu cô có lựa chọn nào khác thì cô hẳn sẽ chọn nó. Anh đã bảo cô đừng đến nhà anh, và anh đã cảnh báo cô về việc ngát xỉu. Giờ đây, khi cô xuất hiện, liệu anh có nghĩ cô đến đó với ý định mờ ám không?
Có thể lắm.
Cô mang cốc cà phê về phòng ngủ và gọi Nathan.
“Con không thể chờ nổi tới lúc mẹ về nhà,” cậu nói ngay khi nhấc máy. “Con không đợi nổi tới lúc thoát khỏi Michael Ann.”
“Thôi nào, em nó không tệ đến thế chứ.”
“Mẹ à, nó vẫn còn chơi với Barbie. Tối qua, nó đã cố bắt con làm Ken.”
“Không phải em nó hơi lớn tuổi để chơi Barbie rồi sao?”
“Phải, và Ollie cố bắt con chơi búp bê với nó,” cậu nói, giọng cậu lạc đi với đầy vẻ phẫn nộ của tuổi dậy thì.
“Con ghét ở đây.”
“Chà, đây là buổi tối cuối cùng của con.” Cô đặt cốc xuống chiếc bàn cạnh giường và rút bức thư của Steven ra khỏi ngăn kéo. “Ngày mai cô chú sẽ đưa con về nhà, và mẹ sẽ ở đó tầm ba giờ ba rưỡi.”
“Tạ ơn Chúa. Và mẹ này?”
“Gì thế, cục đường?”
“Hãy hứa với con là mẹ sẽ không bao giờ bắt con ở lại đây nữa.”
Daisy cười. “Mẹ hứa nếu con hứa sẽ cắt tóc.”
Một khoảng lặng thật lâu rồi cậu nói, “Thỏa thuận.”
Sau khi gác máy, cô tắm táp và nghĩ về buổi tối hôm qua. Giờ hẳn Jack đã hết giận rồi. Nhiều khả năng là anh đã tìm được một phụ nữ tình nguyện để đưa về nhà. Trong khi cô mơ đến việc bay lượn, anh hẳn đang làʍ t̠ìиɦ thật cuồng nhiệt và không nghi ngờ gì là sáng nay anh sẽ thấy nhẹ nhõm vì cô đã chấm dứt mọi chuyện giữa họ trước khi họ đi quá xa. Giờ đây, khi cơn xúc động của tối qua đã trôi đi, có lẽ anh thậm chí còn chẳng nhớ mình đã dọa dẫm cô.
Dù vậy, buồn cười là ý nghĩ anh ở cùng một phụ nữ khác làm cô phiền lòng hơn nó nên thế và nhiều hơn cô muốn thú nhận. Ý nghĩ anh chạm vào một ai khác khiến bụng cô nổi lên một cục u không hề ở đó vào buổi tối đầu tiên cô thấy anh và Gina ở cùng nhau trong bếp nhà anh.
Daisy mặc bộ đồ lót đen vào rồi cố tìm hiểu xem vì sao các cảm xúc của mình lại thay đổi nhiều đến vậy trong khoảng thời gian ngắn ngủi chừng ấy. Cô kéo một cái áo phông đen trơn qua đầu và đoán ra là ở cạnh Jack càng nhiều thì cô càng nhớ đến quá khứ hơn. Việc đó thật sự là không thể tránh được. Cô vẫn luôn yêu Jack như một người bạn, rồi cô phải lòng anh. Cô đã yêu thật say đắm và thật mãnh liệt, và bất chấp những gì cô nói tối hôm trước, tìиɧ ɖu͙© đúng là đã chiếm một phần lớn trong quá khứ của họ. Ở gần Jack làm sống lại mọi cảm xúc ngày xưa. Mọi du͙© vọиɠ, ám ảnh và ghen tuông thuở đó.
Cô những tưởng mình có thể chạy vèo trở lại thị trấn, kể cho Jack về Nathan và không phải xử lý những gì còn lại. Cô cứ nghĩ nó đã bị chôn kín và biến mất từ lâu rồi. Cô đã nhầm. Nó chẳng hề đi đâu hết. Không, nó vẫn đợi cô ngay chỗ cô đã bỏ nó lại.
Cô rút một cái quần soóc ra khỏi ngăn kéo. Nếu có một sự an ủi cho toàn bộ đống hỗn độn rối rắm này, thì đó chính là một khi cô đã về nhà, tất cả mọi chuyện sẽ kết thúc. Không còn bí mật. Không còn rối rắm. Không còn hôn Jack Parrish nữa.
“Daisy, nếu ngày mai cô xuất hiện ở nhà tôi, thì tôi sẽ cho cô thứ cô thực sự muốn ” Jack đã cảnh cáo như vậy. “Tôi sẽ quan hệ với cô cho tới khi cô ngất xỉu. “
Tối qua lời cảnh cáo của anh đã gợi trí tò mò của cô, sáng nay nó làm cô ngập ngừng. Chắc chắn là cô không muốn anh nghĩ cô xuất hiện ở nhà anh để “ngất xỉu.” Không, đó là điều cuối cùng cô muốn anh nghĩ.
Cô nhét quần short vào ngăn tủ và đi sang phòng ngủ mẹ mình. Cô lục lọi trong tủ quần áo cho tới khi tìm thấy một cái váy không tay làm từ vải denim nặng trịch. Nó rộng đến nỗi không có khuy hay khóa kéo. Tigger và Gấu Pooh được thêu trên thân và quanh chân váy. Nó đối lập với sự gợi cảm: như một cô giáo mầm non, và không đời nào có chuyện sẽ bị nhầm thành một cái váy truyền hứng khởi cho “ngất xỉu.”
Cô buộc tóc đuôi ngựa và đi đôi dép lê màu đen. Cô không thể ra khỏi nhà mà không trang điểm, chải một lớp mascara, đánh má hồng và tô son bóng hồng. Cô ngắm lại mình một lần cuối trong gương, xác định là trông cô rất buồn tẻ và sẽ không khơi dậy chút hứng thú, chứ đừng nói là du͙© vọиɠ, trong bất kỳ người đàn ông nào. Đặc biệt là một người đàn ông như Jack.
Cô nhét bức thư của Steven vào túi bên của váy và cầm lấy chìa khóa xe của mẹ mình. Suốt quãng đường tới nhà Jack, cô phải kìm lại khao khát quay xe lại. Bây giờ cô không phải suy đoán hay băn khoăn anh sẽ cảm thấy thế nào về Nathan nữa. Cô từng thấy anh ở cùng các cháu mình, và cô đã biết.
Cô rẽ vào đường nhà Jack và các ngón tay cô trắng bệch trên vô lăng. Mẹ cô hẳn đã nói đúng, cô đã làm việc mà cô nghĩ là tốt nhất vào lúc đó. Cũng là điều mà tất cả mọi người đã nghĩ là tốt nhất. Tất cả mọi người, trừ Jack. Jack sẽ có một góc nhìn khác, và đến lúc đỗ chiếc Caddie sau công ty xe Mỹ cổ Parrish, dạ dày cô đã xoắn lại thành cục và cô cảm thấy buồn nôn.
Chiếc Mustang của Jack đang đỗ trước cửa nhà, và cô đỗ xe bên cạnh nó. Đôi dép lê màu đen của cô vỗ vào gót chân khi cô băng qua sân và lên vỉa hè. Ngôi nhà vẫn có màu trắng mà cô nhớ từ bé. Vẫn những cánh cửa chớp màu xanh, vẫn những đóa hồng vàng, mặc dù chúng không được chăm sóc kỹ như hồi trước. Giờ đây chúng hoang dại hơn, trừ những chỗ người ta cắt tỉa ở cạnh hiên trước.
Daisy gõ cửa kính như đã làm cách đây một tuần và hy vọng lần này Jack ở một mình. Rằng nếu Jack có hẹn với một cô nàng nào đó thì đến bây giờ cô ta cũng đi rồi.
Không ai ra mở cửa và cô thò đầu vào trong rồi gọi lớn.
Tiếng rì rì của điều hòa là âm thanh duy nhất vang lên trong không gian tối om. Cô ngoái qua vai nhìn chiếc Mustang của Jack và nhận thấy có ánh đèn trong xưởng xe. Những cây du già cao chót vót trên đầu mang đến những bóng râm đan xen trên lớp nhựa đường và một cơn gió nhẹ thổi qua đuôi tóc của cô khi cô đi đến phía sau trụ sở công ty. Im lặng hết mức có thể, cô mở cửa và lách vào trong. Ánh nắng từ những ô cửa sổ cao cao trên đầu cô tạo ra những vệt nắng hình chữ nhật trên năm cỗ xe cổ đang trong các tình trạng phục hồi khác nhau. Động cơ vài cỗ xe được móc trên giá, vài cỗ xe khác lại có vẻ đã bị dỡ chỉ còn trơ khung. Dọc các bức tường, và ẩn mình trong bóng tối của xưởng xe, là những thiết bị khổng lồ, băng ghế làm việc, tủ đựng dụng cụ còn cao hơn cả cô, và các giá hình như để cát các bộ phận ô-tô. Cô bước vào giữa một chiếc Corvette trơ khung và một chiếc thuyền dường như dài vô tận có bánh xe màu đỏ-trắng bóng loáng. Bốn ngọn đèn pha của cỗ xe cổ thò ra ngoài như các tuýp son đỏ bằng bạc.
Cô cứ nghĩ sẽ thấy các xô dầu, mỡ và vụn kim loại trên sàn. Chẳng có gì hết, xưởng xe rất sạch sẽ và có mùi thông. Nó sạch sẽ hơn nhiều hồi cha Jack còn sống.
Bất chấp mọi khó khăn, Jack đã tự tạo dựng được thứ gì đó cho riêng mình. Một thứ tuyệt vời hơn hẳn những gì anh được trao. Chắc chắn là một thứ lớn còn lớn lao hơn những gì người ta trông mong ở anh, và bất chấp mọi e sợ khi phải gặp mặt anh hôm nay, cô tự hào về Jack.
Cô ngước lên nhìn ngưỡng cửa văn phòng và đứng khựng lại sau cỗ xe đỏ trắng. Jack đứng khoanh tay ngang ngực, một vai tựa vào bản lề, quan sát cô.
“Ngạc nhiên nhé,” cô nói, giọng cô run run vì anh suýt nữa thì làm cô đau tim.
Ánh đèn huỳnh quang chiếu từ căn phòng sau lưng anh khiến áo phông của anh có vẻ trắng đến khó tin. Vẻ cau có làm hai mép anh trĩu xuống và một lọn tóc rơi ngang trán. “Không hẳn. Đôi dép cô đang đi gây ra khá nhiều tiếng ồn.”
Cô nhìn xuống bộ móng chân sơn đỏ của mình rồi lại ngước lên nhìn anh. “Anh đang ở trong này để trốn tôi à?” Anh chậm rãi lắc đầu. “Không hề.” Trông anh hoàn toàn ung dung, nhưng sự căng thẳng tồn tại giữa họ không chút nào dễ chịu. Mắt anh nhìn cô nóng rực và mãnh liệt, gần như hữu hình khi nó rời khỏi mặt cô rồi di tới ngực áo. Một khóe miệng anh nhếch lên.
“Xưởng xe rõ ràng là rất khác,” cô lên tiếng trong bầu không khí im ắng. “Anh nên tự hào về mình, Jack.”
Anh ngước nhìn lên mặt cô và tay anh buông thõng xuống hai bên người. “Cô không đến đây để nói với tôi điều đó.”
“Không.”
Anh rời người khỏi khung cửa và đi về phía cô, đế đôi bốt phát ra tiếng vang hăm dọa khi anh bước vào dải ánh sáng. Cô nắm lấy một bên sườn màu đỏ ở đằng sau chiếc xe để ngăn mình rút lui trước anh.
“Tôi đã cảnh báo cô điều gì sẽ xảy ra nếu hôm nay cô đến đây rồi đấy,” anh nói.
Cô không cần phải hỏi anh đang nói gì. Cô biết, và trái tim thảm hại của cô đập thình thịch. “Tôi tới đây chỉ để nói chuyện.”
“Vậy thì cô không nên mặc bộ đồ đó.”
Cô nhìn xuống bộ váy của mẹ mình. “Cái này sao?” Cô cười bát chấp cục nghẹn ở họng. “Jack, nó rất xấu.”
“Chính xác. Nó cần phải bị cởi ra và đốt bỏ.” Anh đứng gần đến mức Tigger và Gấu Pooh gần như chạm vào ngực áo phông của anh.
Cô dõi mắt qua vai anh nhìn tấm poster một người phụ nữ bán khỏa thân nằm ườn người trên nắp một chiếc Nova đã được tân trang.
“Chúng ta nên nói chuyện ngay.”
Đầu ngón tay anh chạm cằm cô và đưa ánh mắt cô quay về với anh. “Không phải bây giờ.” Ngón cái anh quét qua cằm cô, và anh cúi thấp mặt xuống cho tới khi mũi họ chạm vào nhau. “Thậm chí khi mặc bộ váy ngu ngốc đó, em vẫn làm anh khuấy động.” Dạ dày cô thắt chặt lại và cô hầu như không thở nổi. “Em thậm chí còn đẹp hơn khi mới lớn. Và hồi ấy em đã đẹp đến mức làm anh nhức nhối.” Môi anh lướt nhẹ trên môi cô và anh hôn lên khóe miệng cô. “Cả sáng, anh đã nửa mong chờ, nửa khϊếp hãi phải thấy em đi qua cánh cửa đó.” Môi anh chạm má cô. “Đáng ra em không nên quay lại, Daisy Lee. Đáng ra em phải rời khỏi đây mãi mãi, nhưng không. Em ở đây và anh chẳng nghĩ được gì khác trừ ý muốn có em. Vào sâu bên trong nơi nóng bỏng, ướŧ áŧ và cũng muốn anh.” Đầu lưỡi anh chạm vào dái tai cô và ví của cô rơi xuống sàn. “Buổi tối đầu tiên gặp lại em, anh đã bảo mình rằng chuyện này sẽ không xảy ra. Nhưng nó sẽ xảy ra, Daisy.”
Luồng khí ấm từ hơi thở của anh quét qua cổ và da thịt cô. Khao khát làm nhũ hoa cô săn lại và đọng lại ở phía bên dưới, và cô phải cản anh lại ngay bây giờ, hoặc cô sẽ tiêu đời. “Jack, nghe này...”
“Điều này là bất khả kháng ngay giây phút em đặt chân vào thị trấn. Anh mệt mỏi vì cứ phải đấu tranh với nó rồi,” anh ngắt lời khi anh đưa tay sang bên đầu cô, ngón cái vuốt ve thái dương cô như thể anh đang cố xoa dịu cô. “Hãy nói với anh là em cũng cảm thấy điều ấy. Hãy nói với anh là em cũng khao khát nhiều như anh.”
“Vâng, nhưng...”
“Chúng ta có thể nói chuyện sau. Sau khi chúng ta làʍ t̠ìиɦ.”
Cô đặt lòng bàn tay lên trước áo phông của anh. Cơ bắp anh cứng lên và mọi thứ trong anh dường như bất động - trừ tim anh, nó cũng đập rộn ràng như tim cô vậy. Làʍ t̠ìиɦ sẽ càng khiến cô khó mà kể cho anh về Nathan hơn, nhưng chuyện cũng đã khó khăn sẵn rồi. Đầu hàng du͙© vọиɠ không phải là quyết định tỉnh táo. Chỉ là nó quá lớn khiến cô không thể chối bỏ được nữa. Tính đến hiện tại, đã hơn hai năm rồi cô mới ở cùng một người đàn ông khao khát cô, và cô không hề có sức mạnh ý chí để kháng cự Jack. Cô không muốn kháng cự anh. Anh nói đúng, điều này là bát khả kháng. “Anh hứa là chúng ta sẽ nói chuyện sau chứ?”
“Chúa ơi, ừ,” anh nói với một hơi thở gấp gáp. Tay anh nắm lấy đằng trước váy cô. “Gì cũng được, Daisy.”
Nhiều ngày rồi cơ thể cô đã phản ứng lại với anh, tìm lối thoát cho đam mê mà anh đã khuấy dậy trong cô. Và nó ở đây. Anh ở đây. Ngay trước mặt cô. Cô lùi lại và ngước nhìn mặt anh. “Sau khi bỏ đi tối qua, anh có đi cùng ai khác không?”
“Suýt thì vậy, nhưng anh chỉ muốn em.” Anh kéo váy cô qua đầu và ném nó lên nắp ca-pô chiếc Corvette. Cô thậm chí còn không thử ngăn anh lại và áo phông của cô đi theo váy. Trong luồng ánh sáng thiên nhiên rót vào qua cửa sổ, cô đứng trước mặt anh, chỉ mặc đồ lót và mang dép lê màu đen. Anh không cho cô thời gian để suy nghĩ trước khi kéo cô kiễng chân lên và áp vào ngực anh. Cô vòng tay quanh cổ anh, ép ngực mình vào ngực anh khi miệng anh hạ thấp xuống và phủ lên miệng cô trong một nụ hôn mạnh mẽ.
Không thể ngăn mình lại, cô đâm đầu xuống làn sương mờ của du͙© vọиɠ và khao khát. Và nó mang lại cảm giác thật tuyệt. Có lẽ là quá tuyệt. Nụ hôn anh gợi lên một phản ứng cũng đầy khao khát y như những gì đang diễn ra trong cô. Cảm giác từ chiếc áo phông cotton và quần Levi’s áp vào làn da trần khiến sống lưng cô run lên. Cô cào tay qua tóc anh khi anh hôn cô từ khuôn miệng nóng rực của mình. Cô áp sát anh, cố lại gần hơn, cố cảm nhận thêm anh. Muốn nó nhiều đến mức da cô ngứa ran với một khao khát mạnh mẽ. Muốn tất cả. Tất cả cùng một lúc.
Đã lâu quá rồi. Quá lâu để có thể từ tốn. Một tiếng rên nóng nảy thoát ra từ họng và cô hạ chân xuống. Cô cảm nhận được phần đàn ông của anh áp vào bụng mình khi khuôn miệng đang mở của cô nếm cổ anh. “Jack,” cô nói khi hôn lên cổ anh. “Anh tuyệt quá. Em muốn nuốt trọn anh.”
“Chúa ơi, Daisy,” anh rên lên khi tay anh sờ soạng tấm lưng trần của cô. Anh kéo sợi dây chun ra khỏi đuôi tóc và tóc cô xõa ra, hẩy trên đôi vai trần. Anh nắm tóc cô và kéo miệng cô về với anh. Cô hôn anh khi một tay anh rê dọc sống lưng cô và cởi móc áo ngực ra. Anh kéo cái áo khỏi người cô và ném lên thân chiếc xe đỏ-trắng. Miệng anh lại đáp xuống miệng cô khi tay anh đưa lên ôm lấy ngực cô. Đầu ngực cô săn lại trong lòng bàn tay nóng ran của anh, và cô xộc tay xuống dưới áo, rê khắp người, bụng, ngực và lưng anh.
Anh di tay ra mông cô và nắm lấy sau đùi cô. Anh nhấc cô lên đuôi xe và bàn chân trần của cô đặt lên thanh hãm xung bằng crom rộng rãi. Chất kim loại mát lạnh đưa cô ra khỏi làn sương mù vừa đủ để cô nhận ra mình đang ngồi trong một dải sáng, không mặc gì ngoài qυầи ɭóŧ. Cô lấy tay che ngực. “Xe này thuộc loại nào đây?” cô hỏi như để che đi cảm giác xấu hổ vừa chợt xuất hiện.
“Thứ em có ở đây là một chiếc Custom Lancer,” anh trả lời khi kéo áo qua đầu và ném xuống cạnh váy cô. “Nó có vẻ thích hợp cho những gì anh có trong đầu dành cho em.”
Cô liếʍ đôi môi sưng phồng. “Anh có gì trong đầu?”
“Chúng ta sẽ kiểm tra hệ thống giảm xóc Level-Flight.” Anh đẩy chân cô ra và len vào. “Thả tay em xuống, mao lương.” Khi sinh Nathan, ngực cô đã to thêm và cô chẳng bao giờ mất đi cân nặng ở đó. “Em lớn hơn hồi trước.”
“Anh đã thấy rồi.” Anh nắm cổ tay cô. “Anh muốn xem xem em có còn vết bớt nhỏ trông như dấu hôn không.”
“Em vẫn còn.”
Anh không ép cô thả tay xuống, chỉ nói, “Cho anh xem.”
“Em có vết rạn.” Các đường trắng mỏng giờ rất khó nhìn thấy, nhưng chúng vẫn nằm đó.
“Anh muốn thấy cả người em, Daisy.”
“Em già hơn xưa, Jack.”
“Anh cũng vậy.”
Cô cúi người tới trước và đặt khuôn miệng mở rộng của mình lên bờ vai trần của anh. “Không, anh thậm chí còn tuyệt hơn hồi trước.” Cô hôn hõm họng anh và anh bỏ tay cô khỏi ngực, đặt chúng lên cạp quần jeans của mình.
“Cởi khóa cho anh,” anh nói, giọng anh chất chứa đầy đam mê. Anh thò tay vào túi sau rồi ném một bαo ©αo sυ lên nắp xe bên cạnh cô.
Daisy giật chiếc khuy bằng kim loại trên cùng cho đến khi nó bung ra. Anh không mặc gì bên trong, và cô kéo khóa xuống. Cô ngước nhìn mặt anh khi đưa tay vào quần anh. Anh nhìn cô say đắm qua đôi mắt đã lạc lối trong đam mê.
“Bỏ nó ra đi,” anh nói bằng giọng khàn khàn.
Cô nắm lấy anh trong tay. Thịt da anh đốt cháy lòng bàn tay cô. Cô trượt xuống ngồi lên hãm xung của xe và đặt một nụ hôn lên đó. Cô không hề có ý định hôn anh như thế, nhưng đã lâu lắm rồi và cô muốn có tất cả. Anh có mùi thật tuyệt. Và cũng lớn hơn cô nhớ. Hoặc có lẽ cô đã quên.
Anh rên lên âm thanh khoái lạc từ sâu trong ngực và vuốt tóc cô khỏi mặt cô. Cô ngước nhìn và quan sát mắt anh khi cô âu yếm. Mũi anh hơi phình ra và anh hít vào một hơi thật sâu.
“A, Daisy,” anh thì thầm và ngửa đầu ra sau. Cách đây lâu lắm rồi, anh đã dạy cô làm sao để làm anh hài lòng theo cách này. Cô không quên. Cô rê một tay lên đùi sau của anh và nắm lấy cặp mông săn chắc.
Khi anh đẩy cô đi có vẻ như cô mới chỉ vừa bắt đầu. “Anh không kết thúc như vậy,” anh nói và nhẹ nhàng nhấc cô lên ca-pô xe. Anh ép cô nằm xuống, kéo qυầи ɭóŧ cô ra rồi len vào giữa. Mắt anh rời khỏi mặt cô, đi xuống cổ họng tới ngực cô. Anh cúi xuống trên người cô và nắm lấy giữa đùi. “Em làm anh cảm thấy như mới mười tám,” anh nói khi chống người trên hai cánh tay đặt cạnh vai cô. “Như thể anh không kiểm soát nổi bản thân mình.” Anh hôn lên đầu ngực cô khi vuốt ve da thịt trơn tuột, nhạy cảm. “Như thể anh sắp chấm dứt trước khi chúng ta tới được phần thật sự hay ho.”
Cô ưỡn lưng và rên lên. “Vậy hãy tới phần hay ho đi.”
“Daisy.”
“Ưm?
Anh hôn dấu hôn của cô rồi lướt nhẹ môi lên đầu ngực.
“Ngực em vẫn đẹp như mọi khi.”
Cô hẳn đã bật cười, tranh cãi hoặc làm gì đó nếu anh không mở khuôn miệng nóng rực của mình ra và thưởng thức nhũ hoa của cô. Thay vì thế, cô cào tay vào trong tóc anh. Cô nhắm mắt lại và để những đợt sóng cảm xúc cuồn cuộn chảy khắp người cho tới khi cô sợ rằng mình sẽ chấm dứt trước khi họ tới được phần hay ho.
“Daisy, mở mắt ra và nhìn anh đây.”
Cô làm theo. Anh nhìn xuống cô bằng ánh mắt mãnh liệt và đầy cảm xúc. Anh cầm lấy bαo ©αo sυ và xé vỏ ra. “Anh muốn nhìn mặt em khi anh có em.” Anh làm thật tốt khâu chuẩn bị, sau đó anh đặt tay dưới cặp mông trần của cô và kéo cô tới mép nắp ca-pô, chỉnh vị trí cho cô. “Anh muốn em nhìn anh.” Cô nhìn vào đôi mắt xanh quá đỗi thân thuộc. “Em thấy anh,” cô nói khi anh nắm đùi cô. Anh mở màn bằng một cú lao đến nhẹ nhàng khiến anh vào tận bên trong cô. Nắm tay anh siết chặt trên đùi cô và lưng cô ưỡn lên. Cô òa ra khóc vì đau đớn và khoái lạc, cô cũng không chắc cảm xúc nào gay gắt hơn nữa.
“Chết tiệt,” anh nói giữa hàm răng nghiến chặt rồi ôm mặt cô trong tay. “Xin lỗi, Daisy.” Anh đặt một nụ hôn dịu dàng lên má và mũi cô rồi thì thầm sát miệng cô, “Anh xin lỗi. Xin lỗi. Giờ anh sẽ mang lại cảm giác rất tuyệt đây. Anh hứa.” Anh lùi lại rồi tiến vào cẩn thận hơn, nhắc cho cô nhớ anh giỏi giữ lời hứa đến thế nào. Thật chậm rãi, anh trao cho cô khoái lạc phi thường với những chuyển động êm dịu, cẩn trọng.
Anh nhìn sâu vào mắt cô khi di chuyển trong cô. “Tốt hơn chưa?”
“Ưm, rồi.”
“Nói cho anh nghe.”
“Rất tuyệt, Jack.” Cô cảm thấy mình vô lực, bèn túm lấy vai anh và níu chặt lấy. “Đừng dừng lại. Anh làm gì cũng được, chỉ cần đừng dừng lại.”
“Không đời nào.” Anh nâng hông cô lên mà không lỡ mất một nhịp tiến vào.
Hơi nóng làm da cô ửng hồng, lan ra từ nơi họ kết nối, và cô bấm móng tay vào người anh. Nhịp điệu chậm rãi của anh đang khiến cô phát điên. “Thêm nữa. Hãy cho em thêm nữa, Jack.”
Anh hôn trán cô và phả những hơi thở khó nhọc vào thái dương cô. Anh chuyển động nhanh hơn. Mạnh hơn. Tăng cao. Đẩy cô tới tận cùng thỏa mãn.
“Daisy Lee.” Tên cô vang lên trên môi anh như một câu hỏi, như thể anh đang đẩy họ ngày càng gần hơn. Cô không chú ý đến bất kỳ thứ gì trừ khoái lạc đang mỗi lúc mỗi dâng lên, cho tới khi cô mở miệng ra để hét lên. Âm thanh tắt ngóm trong họng cô khi hết đợt sóng ngọt ngào này tới đợt sóng ngọt ngào khác cuồn cuộn chảy khắp người. Các cơ bắp của cô co vào rồi dãn ra, ghì chặt lấy anh.
Nó ngày càng dâng cao và cao mãi khi anh mải miết duy trì nhịp điệu. Hơi thở nóng ran của anh phả vào thái dương cô cho tới khi họ đạt cao trào, anh đẩy cô lên cao trên nắp ca- pô. Anh rủa cô và Chúa trong cùng một câu nói đứt đoạn. Anh siết lấy cô trong ngực mình như thể muốn hấp thụ cô và trao cho cô tất thảy. Một âm thanh phát ra sâu trong cổ họng anh, âm thanh pha trộn giữa tiếng rên từ trong yết hầu và tiếng aaa dài không dứt.
Daisy nhìn thấy các đốm sáng sau mi mắt nhắm nghiền của mình và tai cô bắt đầu rung lên. Cô sắp ngất. Ngay trên chiếc Custom Lancer này. Chuyện đó sắp xảy ra. Hệt như anh nói, và cô không quan tâm.
Dù vậy cô không ngất. Không hẳn. Cô chỉ mụ mị tới mức cô sợ phải di chuyển. Lâu lắm rồi cô không làʍ t̠ìиɦ, nhưng cô không nhớ nó tuyệt đến mức này. Từng có thời nó như vậy. Tất nhiên là thế. Nhưng nơi da anh dính vào da cô vẫn còn râm ran. Cô đã quên mất phần đó. Hoặc có lẽ nó chưa bao giờ xảy ra trước đây.
Anh vẫn vùi sâu trong cơ thể cô, ngực anh đè bẹp ngực cô và trán anh ngả xuống trên xe ô-tô cạnh tai phải của cô. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của anh cạnh ngực mình.
Cô mở mắt và nhìn lên hệ thống thông gió trên đầu. Jack Parrish vừa đưa cô tới một nơi mà trước đó cô chưa từng đặt chân tới. Anh vừa trao cho cô một cơn cực khoái dữ dội khiến cô gần như ngất đi. Cô không biết phải nghĩ gì về điều đó. Thực tế thì, cô hầu như chẳng thể nghĩ ngợi gì. Cô quá sững sờ.
Anh nâng mình dậy trên cẳng tay và nhìn xuống mặt cô. Một nụ cười thỏa mãn từ từ kéo hai mép anh lên. “Ôi chao. Em thậm chí còn tuyệt hơi hồi em mười tám.”
Daisy nhìn vào đôi mắt xanh gợi cảm của anh và một lần nữa cảm thấy mình tràn đầy nhựa sống. Như thể cô đã chết trong tâm lâu lắm rồi và thậm chí không hề nhận ra điều đó cho tới khoảnh khắc này. Như thể được bước vào ánh sáng sau khi bị giam chân trong bóng tối. Những cảm xúc nguyên sơ quét qua người cô, và cô làm việc tồi tệ nhất mà mình có thể.
Cô bật khóc.