Chương 19
Daisy rê tay trên hai bả vai trơn láng của Jack và ấn ngón tay xuống các cơ bắp bị cứng lại. Cô xoa bóp lưng anh và chạy ngón cái trên chỗ hõm ở sống lưng. Một giọt nước nhỏ xuống từ mái tóc ướt đẫm của anh, chảy dọc lưng và thấm vào trong chiếc khăn màu xanh dày quấn thấp ở hông anh.
Quãng đường từ công viên về nhà Jack chỉ mất chưa đầy mười phút. Thường thì nó tốn mười lăm phút, nhưng Jack đã vượt vài biển báo dừng và lao qua một đèn đỏ.
Còn lúc này, anh đang ngồi trên một cái ghế gỗ có nhiều thanh nối ở lưng đặt cạnh bàn ăn. Chân anh dạng ra trên ghế trong khi tay anh tựa lên thanh ngang trên cùng. Anh đã nhất quyết tắm qua để rũ bỏ bụi đất trước khi để cô chạm vào mình, và khi anh ra ngoài mà chẳng mặc gì ngoài một cái khăn tắm, cô gần như đã nhảy lên người anh tại chỗ.
“Cảm giác thế nào?” cô hỏi khi lòng bàn tay cô trượt xuống các cơ bắp rắn chắc của anh, rồi lại đi lên.
“Anh có thể quen với nó.” Hơi nóng từ da anh sưởi ấm tay cô, và cô cảm nhận được từng đường nét và chất da khi cô tìm hiểu về cơ thể anh lại từ đầu.
“Daisy?”
Cô nhìn xuống sau đầu anh. Đèn phòng ăn chiếu sáng qua mái tóc đen của anh, lựa ra những lọn tóc màu cà phê. “Hửm?”
“Khi chúng ta ở hồ Meredith, em đã nói em nhớ anh.” Anh vươn tay lên và nắm lấy cổ tay cô. “Có đúng vậy không?”
Anh ngoái qua vai nhìn cô. Ánh mắt mãnh liệt của anh cho cô biết câu trả lời vô cùng quan trọng.
“Phải, Jack. Đúng vậy.”
Anh kéo tay cô xuống vòng qua ngực anh và nói, ngay cạnh má phải của cô, “Anh cũng nhớ em, Daisy Lee. Suốt chừng ấy năm anh đã nhớ em nhiều hơn anh biết.” Anh đặt bàn tay còn lại lên má trái cô. “Nhiều hơn anh muốn em biết.” Ngực cô trở nên lâng lâng và nhức nhối, cô hạ miệng xuống và nói bên môi anh. “Em yêu anh, Jack.”
Anh nhắm mắt lại và thở ra. Anh im lặng trong vài giây dằng dặc rồi nói, “Anh luôn yêu em. Kể cả những khi anh không muốn.”
“Quay lại đi,” cô thì thầm.
Mắt anh mở ra. “Gì?”
“Đứng dậy.”
Ngay khi anh đứng dậy và quay về phía cô, cô đặt tay lên vai anh và đẩy anh ngồi lại xuống. “Em không biết chuyện gì sẽ xảy tới với chúng ta,” cô nói khi kéo váy mình lên và ngồi xuống đối diện với anh trong lòng anh. Anh dang đùi ra và mông cô chạm ghế. Hai bàn chân trần của cô vắt vẻo hai bên. “Bất kể nó là gì, em sẽ luôn yêu anh. Em không thể cưỡng lại.”
Tay anh rê trên đùi cô khi đôi mắt xanh ngắt của anh nhìn cô qua hai hàng mi. “Anh sẽ cho em thấy chuyện gì sẽ xảy tới.” Tay anh di lên eo cô và ngón tay anh tìm kiếm dây buộc ở thân váy.
Cô ngồi hẳn xuống giữa hai chân anh và hỏi, “Nó là cọc cắm lều hay là anh đang vui sướиɠ khi gặp em vậy?”
Một nụ cười rõ nɧu͙© ɖu͙© kéo hai khóe miệng anh lên. “Cả hai. Muốn xem không?”
“À có.” Cô rời tay khỏi vai và rê xuống ngực anh. Lòng bàn tay cô bao lấy hai ti anh khi cô cúi người về phía trước và hôn lên cổ anh. Chiếc khăn tắm dày và lớp vải qυầи ɭóŧ mỏng manh của cô chắn giữa họ.
Jack giật mạnh tay và ngực váy cô nới lỏng. “Đưa tay lên,” anh bảo Daisy. Cô làm theo lời anh, và anh nâng váy khỏi eo rồi kéo nó qua đầu cô. Tóc cô xõa tung quanh bả vai trần, và Jack nhìn vào đôi mắt nâu của cô, nhìn vào nỗi đam mê đang nhìn thẳng vào anh. Anh ném chiếc váy xuống sàn rồi ôm áp hai bầu ngực trần của cô. Hai đầu ngực đã săn lại chọc vào chính giữa lòng bàn tay anh và anh lướt nhẹ qua chúng bằng ngón cái. Mi mắt cô khép hờ lại và cô liếʍ môi. Anh biết cô. Anh biết trọng lượng cơ thể cô tựa vào anh và nhịp đập của trái tim cô trong lòng bàn tay anh. Anh biết tiếng thở dài khoái lạc trên môi cô và hương thơm của da thịt cô.
Đây là Daisy. Daisy của anh.
“Anh có chắc là vai mình không bị đau không?”
Vai anh ấy à? Anh cóc thèm quan tâm đến vai mình. Cơn đau duy nhất mà anh cảm nhận được là cơn đau từ nửa người dưới. “Không có gì đau đớn bằng việc muốn em.” Mọi mơ mộng mà anh từng có đều bắt đầu và kết thúc với Daisy Lee. Giờ cô ở đây. Trừ cái qυầи ɭóŧ bằng lụa mỏng manh, khỏa thân trong lòng anh. Nếu anh được làm theo ý mình, cô sẽ không bao giờ bỏ đi nữa.
Bàn tay mềm mại của cô trượt xuống bụng anh và cô kéo chiếc khăn tắm đang quấn quanh eo anh. Cô cởi đồ anh như mở một gói quà Giáng sinh rồi cho tay vào trong và nắm lấy anh. Anh đã bị khuấy động đến mức nhức nhối. Anh hít mạnh một hơi. Anh nhìn Daisy, lướt qua hai đầu ngực màu cánh hồng trên ngực cô, xuống phần bụng rám nắng và hõm rốn tới chiếc qυầи ɭóŧ trắng nhỏ xíu. Trong bàn tay bé nhỏ, cô đang ôm lấy anh. Cô khẽ lướt ngón cái qua đó. Du͙© vọиɠ siết chặt ruột anh và anh khó khăn lắm mới hít không khí vào phổi được. Anh đưa tay bao lấy tay cô và di chuyển trong lòng bàn tay mịn màng như lụa của cô. Cô rướn người tới và hôn lên cổ anh. Chiếc lưỡi ẩm ướt ám áp của cô để lại một vệt lửa.
Anh nâng mặt cô lên và khuôn miệng thèm khát của anh áp lên môi cô. Anh trao cho cô những nụ hôn ngấu nghiến nóng bỏng; chẳng có gì dịu dàng và nhẹ nhàng trong nụ hôn anh trao đi lần này. Khoảnh khắc miệng anh chạm miệng cô, nó tham lam, một cuộc săn đuổi và bám đuôi điên cuồng. Một cuộc tiến công và rút lui trơn mượt từ khuôn miệng nóng rực. Cô ưỡn người ép sát đầu nhũ cứng ngắc của mình lên ngực anh và tì người thật khít vào anh.
Anh muốn thứ này. Anh muốn nó trong tất cả mọi ngày của đời mình. Anh muốn có miệng cô du hành cùng miệng mình, trọng lượng của cô đè xuống trong vòng tay mình, hơi thở nghẹn lại trong ngực anh khi anh nhìn vào mắt hoặc vùi mũi mình vào cổ cô.
Anh muốn cô. Tất cả của cô. Mãi mãi. Anh yêu cô. Anh vẫn luôn yêu cô.
Jack đứng dậy và khăn tắm rơi xuống sàn nhà. Anh đặt Daisy lên bàn ăn trước mặt và nhìn xuống đôi mắt đờ đẫn của cô.
“Nằm xuống đi, mao lương.” Cô ngả xuống chống người trên hai khuỷu tay và quan sát khi anh hôn ngực mình. Anh cứ thế tra tấn cho tới khi hơi thở của cô đứt quãng, rồi anh tìm đường xuống dưới. Anh thưởng thức một mẩu da cạnh hõm rốn cô và với tay lấy chiếc ghế ở sau lưng. Anh cởϊ qυầи lót của cô ra rồi ngồi vào giữa đùi cô.
“Jack,” cô nói, giọng cô thì thào khàn đặc. “Anh đang làm gì vậy?”
Anh hôn lấy cổ chân cô đang đặt lên vai mình - “Anh đang đi xuống.” Anh cắn lên phần da đùi cô khi anh rê ngón cái trên vùng đất bí ẩn và đẩy một ngón tay vào. Anh từ từ khám phá và đặt một tay vào dưới mông cô. Anh nâng cô dậy khi đưa miệng xuống người cô.
Tuyệt diệu. Như tìиɧ ɖu͙©, ham muốn, và tất cả những gì anh từng muốn.
Cô rêи ɾỉ tên anh khi đầu cô ngửa ra sau. Anh hôn vào cùng một chỗ mà anh đã hôn cô mười lăm năm trước - chỉ có điều giờ đây anh đã giỏi hơn. Biết rõ phải tiến công ra sao và khuấy động cô mạnh bạo đến đâu. Anh trêu chọc và âu yếm cho tới khi cô dùng chân để đẩy anh ra.
Cô nhổm dậy trên bàn và đứng trước mặt anh, hơi loạng choạng khi cô nhìn xuống anh. “Em muốn anh, Jack.”
Anh nhặt khăn tắm trên sàn lên và lau miệng. “Anh cần đi lấy bαo ©αo sυ.”
Cô chăm chăm nhìn anh như thể không biết anh đang nói gì. Rồi cô nói, giọng cô nồng nàn, “Lần cuối cùng anh quan hệ mà không có bαo ©αo sυ là từ khi nào?”
Lâu đến mức anh chẳng nhớ nổi. “Có lẽ là lần cuối cùng anh ở với em mười lăm năm trước.”
Cô mỉm cười khi đoạt khăn tắm từ tay anh và ném sang một bên. Cô nắm lấy vai anh rồi đặt chân lên thanh ngang ở chân ghế và đứng dậy. Anh ôm lấy cô và hôn lên bụng cô. “Em vừa đến kỳ cuối tuần trước,” cô nói khi ngồi xuống trong lòng anh. “Lần này em sẽ không dính bầu đâu.”
Đáng ra anh sẽ phản đối. Đáng ra anh sẽ hỏi han cô kỹ hơn, nhưng cơ thể họ đã tiếp xúc với nhau, và anh đã vào trong cơ thể ướt đẫm nóng ran của cô. Sau đó chẳng còn suy nghĩ nào về việc phản đối nữa.
Một tiếng rêи ɾỉ xé toạc l*иg ngực Jack. Da thịt nóng bỏng của cô bao lấy anh và anh rùng mình. Môi cô tách ra. Nhịp thở nông và hai má đỏ ửng. Nỗi khát khao trong đôi mắt nâu của cô dồn vào anh như thể anh là người đàn ông duy nhất có thể trao cho cô đúng thứ cô cần.
Cô siết chặt lấy anh và anh cảm nhận được từng đợt sóng lăn tăn trong đường hầm chặt khít. Anh phải gắng sức để không thất thủ tại chỗ. Mọi tế bào trong cơ thể anh đều tập trung vào cô. Vào cảm giác khi ở trong cô. Vào hơi ấm của những cơ bắp đang siết lại của cô. Vào cảm giác đau đớn bén ngót và cơn nhức nhối âm ỉ đang siết lấy anh.
“Chết tiệt,” anh chửi thề và di tay lên hông cô. “Em tuyệt quá.” Anh nhấc cô lên và lại đưa cô xuống. Cảm giác như thiên đường đang bao trùm lấy anh, và anh nghĩ rằng mình chưa bao giờ cảm nhận được gì tuyệt vời như được ở trong Daisy.
Cô đưa tay lên hai bên đầu anh và kéo miệng anh về với cô. “Em yêu anh, Jack,” cô nói khi họ di chuyển cùng nhau, tạo nên một nhịp điệu chậm rãi và đều đặn mà sau đó nóng bừng lên. Anh ôm lấy mông cô và kéo cô xuống thật mạnh, hết lần này đến lần khác. Đưa lên khi cô đẩy xuống, và mọi thứ trở nên nóng bỏng, mãnh liệt hơn gấp nhiều lần. Hơi thở của họ trở nên thô ráp cùng với từng cú tiến vào mạnh mẽ từ hông anh. Cô túm chặt hai bả vai trần của anh và níu chặt lấy anh. Nó tiếp tục nhanh hơn, mạnh hơn, công kích cô hết lần này đến lần khác cho tới khi không khí rít lên khỏi phổi anh.
Daisy rêи ɾỉ và siết chặt, đập rộn và co thắt quanh anh.
Cơn co thắt mạnh mẽ đến từ cực khoái của cô kéo theo một sự giải thoát mà anh cảm nhận được cả trong l*иg ngực mình. Anh giải phóng mình trong cô, nơi cô nóng rực và trơn mượt, và thậm chí khi anh đi vào cô lần cuối cùng, anh biết rằng mình muốn có thêm nữa.
Anh muốn nó trọn đời.
Lần này Daisy không bật khóc nữa. Tuy nhiên, cô đã suýt thì như vậy vào lần kế tiếp. Jack nắm lấy tay cô và đưa cô về giường anh, ở đó anh yêu cô một lần nữa. Anh vô cùng ngọt ngào, âu yếm và kéo dài sự tra tấn cho tới khi cô lêи đỉиɦ liên tục. Lần đầu tiên của đời cô, và nó khiến cô cảm thấy hơi đa cảm.
Cô nằm sấp trên ga giường màu xanh dương. Đống chăn gối còn lại đang nằm thành một đống lộn xộn dưới chân cô. Jack đè nửa người trên người cô, tay anh ôm eo cô, một chân đặt giữa hai chân cô. Nửa người dưới anh ép vào mông và hông cô. Một ngọn đèn làm cả giường ngập trong thứ ánh sáng vàng ấm áp, và âm thanh duy nhất trong phòng là tiếng hít thở nặng nề, khó nhọc. Da họ dính chặt vào nhau và dư âm ấm áp rung động sau cơn cực khoái đọng lại khắp da thịt cô. Lâu lắm rồi cô không cảm thấy hạnh phúc và mãn nguyện như thế này. Jack yêu cô. Cô yêu anh. Lần này mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp với họ.
Cô cứ nghĩ Jack đã ngủ cho tới khi anh rên lên. “Chúa ơi, nó chỉ có tốt lên. Anh vốn nghĩ chẳng còn gì có thể tuyệt hơn được nữa chứ.”
Daisy mỉm cười.
“Khỉ thật, có phải em vừa đạt đỉnh hai lần không?”
“Phải. Cảm ơn anh.”
“Không có gì.”
Tay anh ngọ nguậy ở eo cô, như thể anh cố nhấc nó lên nhưng không đủ năng lượng. Thật cẩn thận, cô nằm ngửa ra và nhìn anh. Tóc anh dính bết vào trán và mắt anh nhắm chặt.
“Mấy giờ rồi?” cô hỏi.
Mi mắt anh chớp chớp mở ra và anh nhấc tay khỏi bụng cô. Anh nhìn đồng hồ và nói, “Còn sớm.”
Cô nắm lấy cổ tay anh và nhìn mặt đồng hồ điện tử. “Em phải đi trước khi Nathan về nhà.”
Jack lăn nghiêng người và xòe tay trên phần bụng ngay dưới ngực cô. “Đừng đi,” anh thì thầm khi hôn vai cô.
“Em phải đi.” Cô ngồi dậy và gạt tóc khỏi mặt. “Nhưng em sẽ quay lại ăn sáng.”
“Đừng rời Lovett.” Anh nằm nghiêng và chống khuỷu tay dậy. “Em và Nathan nên chuyển về đây.”
Cô cũng đang nghĩ đến chuyện đó. Cô chỉ không biết là anh cũng vậy. “Anh đã quyết định như thế vào lúc nào?” cô hỏi và nhìn xuống đôi mắt xanh của anh.
“Có lẽ là khi chúng ta đi câu cá, nhưng anh trở nên nghiêm túc về nó vào ngày hôm qua khi chúng ta hôn nhau ở sân trước nhà mẹ em và anh không thèm quan tâm có người nhìn hay không.” Anh ngồi dậy và cầm lấy tay cô. “Anh muốn người ta nhìn. Anh muốn mọi người thấy chúng ta ở cùng nhau. Anh muốn mọi người thấy chúng ta hôn nhau ngày hôm nay. Anh muốn tất cả mọi người biết rằng em là của anh.” Anh hôn ngón tay cô. “Anh muốn có một cuộc sống với em và con trai chúng ta.”
Đó cũng là những gì cô muốn. Nghe anh nói lên điều đó khiến nó bớt đáng sợ.
“Anh yêu em, Daisy Lee. Anh đã yêu em cả cuộc đời anh.”
Cô nhìn vào nỗi đau và đam mê trong mắt anh. “Em cũng yêu anh, Jack.” Nhưng, một giọng nói nhỏ trong đầu cô tự hỏi, liệu lằn này nó có đủ? Lần trước thì không.
Cô đi vào phòng tắm và khi cô quay lại, Jack đã mặc quần jeans vào. Trong khi cô tắm táp, anh đã thu gom quần áo của cô và chúng đang nằm trên chiếc giường nhàu nhĩ. Cô mặc qυầи ɭóŧ vào và anh giúp cô mặc váy.
“Thế em định cho anh ăn sáng món gì?” anh hỏi khi chỉnh lại một quai váy trên lưng cô.
“Em sẽ nghĩ ra món gì đó ngon lành.”
“Món gì đó có kem tươi hả?”
Cô buộc quai váy ở bên thân. “Và một quả sơ-ri.”
Anh vòng tay quanh người cô và kéo lưng cô áp vào ngực mình. “Anh thích sơ-ri,” anh nói bên cổ cô.
L*иg ngực trần của anh sưởi ấm da cô, khiến cô phải kìm lại thôi thúc quay người sang và hôn cổ anh. Nếu làm vậy, cô sẽ không về nhà trước Nathan được. “Jack, em muốn lần này chuyện giữa chúng ta sẽ tốt đẹp.”
Anh siết chặt cô. “Tất nhiên rồi.”
Anh có vẻ tự tin đến mức cô suýt tin anh. “Chúng ta sẽ cùng nói chuyện này với Nathan.”
“Bất cứ điều gì em muốn.”
“Em không biết thằng bé nghĩ gì về việc chuyển đến Lovett, và em không muốn nó nghĩ chúng ta đang tiến triển quá nhanh.” Cô rời khỏi vòng ôm của anh và vuốt thẳng các nếp nhăn trên váy. “Từ khi Steven qua đời đến giờ còn chưa đầy một năm, và em không muốn nó khó chịu với việc chúng ta ở cùng nhau.” Cô nhìn quanh sàn để xem anh có nhớ đến giày cô hay không. “Em không quan tâm người khác nghĩ gì, nhưng em không muốn Nathan nghĩ rằng chúng ta ở cạnh nhau chỉ để thay thế cha nó.” Giày của cô hẳn vẫn ở trong bếp, và cô chuyển sự chú ý của mình về lại với Jack.
Người đàn ông dịu dàng vừa ôm cô và trấn an cô rằng lần này mọi chuyện sẽ tốt đẹp trở nên lạnh lùng ngay trước mắt cô. Vai anh thẳng ra. Hàm anh siết lại và ánh mắt anh rắn đanh.
“Có gì không ổn vậy?”
Anh đi ngang qua phòng, qua ánh đèn vàng đang đổ vào vùng bóng tối xám xịt. “Chúng ta còn phải gọi Steven là ‘cha của Nathan’ bao lâu nữa?”
Daisy nhìn tấm lưng trần của anh và nói, “Em tưởng anh đã vượt qua được chuyện đó rồi.”
“Anh cũng tưởng vậy.” Anh giật một ngăn kéo và rút ra một chiếc áo phông. “Nhưng anh không nghĩ sẽ có ngày nào đó mình quên đi được những gì tên khốn đó đã cướp của anh.”
Cô nhắm mắt lại trong vài nhịp tim đau đớn. “Đừng nói về Steven như vậy.”
Anh cười không chút hài hước. “Hay đấy.” Anh xỏ tay qua hai ống tay áo ngắn. “Em đang bảo vệ Steven Monroe trước mặt anh.”
“Em không bảo vệ Steven.”
Anh kéo áo phông qua đầu và lôi nó xuống bụng. “Thế em đang làm gì vậy?”
“Em đã yêu Steven gần như cả cuộc đời mình. Anh ấy không chỉ là chồng em, anh ấy còn là bạn thân của em. Bọn em đã cười đã khóc cùng nhau. Em có thể kể anh ấy nghe tất cả mọi chuyện.”
“Em có thể kể với hắn cảm giác em dành cho anh không?” Lần này cô đã suýt có được hạnh phúc. Suýt thôi, nhưng nó đang tuột khỏi tay cô như cát chảy.
“Sâu thẳm trong bụng em, nơi xoắn chặt lại khi mới chỉ nghĩ đến việc ở cùng anh.” Anh lại băng qua phòng và dừng lại cách cô vài phân. “Em có kể cho hắn điều đó không?”
“Không, nhưng anh ấy biết.” Cô ngước nhìn anh, nhìn sự đam mê và cay đắng trong đôi mắt xanh của anh. Cùng sự đam mê và cay đắng mà cô đã nhìn thấy trong buổi tối đầu tiên họ gặp lại nhau, “ở cùng Steven hoàn toàn không giống ở cùng anh. Nó khác. Nó...”
“Sao?”
“Yên bình. Không đáng sợ. Không đau đớn. Em có thể hít thở khi ở gần anh ấy. Em không cảm thấy rằng nếu mình không chạm vào anh ấy thì mình sẽ chết. Như thể một phần trong em thuộc về một người khác.”
“Chẳng phải nó nên mang lại cảm giác như vậy sao? Chẳng phải nó nên mang lại cảm giác rằng anh muốn nghiền em vào ngực anh để anh vẫn cảm nhận được em sau khi em đi sao?” Anh túm vai cô và rê tay lên hai bên má cô.
“Hít thở chung một hơi thở. Cảm nhận cùng nhịp tim đập như thể em đã hòa vào trong anh?”
Nước mắt làm mắt cô cay xè và cô thậm chí còn không cố gắng để kìm nén chúng. Tim cô đang tan nát và giấc mơ của cô vừa mới tuột khỏi tay. Một lần nữa. “Chỉ mỗi cảm giác đó thì không đủ. Lần trước nó đã không đủ. Và lần này cũng không.”
“Vậy thì còn cần gì nữa? Anh yêu em. Anh sẽ không bao giờ yêu một người phụ nữ nào như cái cách anh yêu em.”
Cô tin anh. “Tha thứ,” cô nói khi giọt nước mắt đầu tiên tràn ra khỏi mắt. “Anh phải tha thứ cho em, Jack. Anh phải tha thứ cho em và anh phải tha thứ cho cả Steven nữa.”
Anh buông tay khỏi người cô và lùi lại một bước. “Đòi hỏi như vậy là quá nhiều, Daisy.”
“Quá nhiều ư?”
“Những gì liên quan đến Steven ư, phải.”
“Thế con em?”
Anh nhìn cô và sự im lặng của anh là câu trả lời cho cô.
“Làm sao chúng ta có thể ở bên nhau nếu anh không thể tha thứ cho em về chuyện đã qua?”
“Chúng ta sẽ không nghĩ đến nó.” Anh cầm lấy đôi bốt và xỏ chân vào.
“Trong bao lâu? Chúng ta sẽ không nghĩ đến nó trong bao lâu trước khi nó xuất hiện trở lại? Ngày mai? Một tuần nữa? Năm sau? Anh thực sự nghĩ là chúng ta có thể sống với nó ở giữa chúng ta sao?”
“Anh yêu em, Daisy,” anh nói mà không nhìn cô. “Thế là đủ.”
“Anh cũng ghét em.”
“Không.” Anh lắc đầu và nhìn vào mắt cô. “Không, anh ghét việc em đã làm. Làm sao anh có thể không ghét việc em đã chia cắt anh với con trai anh chứ?”
“Việc em đã làm là sai.” Cô quệt nước mắt khỏi mặt. “Em thừa nhận điều đó. Đáng ra em phải kể cho anh về Nathan. Em đã sợ hãi và nhát gan. Một ngày biến thành một năm. Một năm biến thành hai năm, và em trì hoãn càng lâu thì nó càng trở nên khó khăn hơn. Không có lời bào chữa nào.” Cô giơ tay về phía anh, rồi lại buông tay xuống. “Anh phải hiểu, Steven...”
“À, anh hiểu Steven,” anh cắt ngang. “Anh đã hiểu rõ cậu ta vào buổi tối hai người đứng ở sân trước nhà anh và bảo anh rằng hai người đã cưới. Anh hiểu rằng cậu ta yêu em cũng nhiều như anh và khi cậu ta thấy có cơ hội để cướp em khỏi tay anh, cậu ta đã chớp lấy cơ hội đó. Cậu ta cũng đã cướp đi con trai anh. Và em phải hiểu một điều là, anh không thể quên nổi một chuyện như thế.”
“Em không xin anh quên nó đi, nhưng nếu anh và em muốn có tương lai, anh phải vượt qua nó.”
“Nghe em nói mới dễ dàng làm sao.”
“Đó là cách duy nhất.”
“Anh không biết liệu mình có thể không. Đặc biệt là những chuyện có liên quan tới Steven.”
“Vậy thì chúng ta không thể ở bên nhau. Mọi việc sẽ không bao giờ trở nên tốt đẹp được.”
“Cứ vậy thôi sao? Em được quyền quyết định à?” Anh chỉ tay vào cô và chém tay trong không khí. “Em được quyền nói “vượt qua nó’ không thì hãy biến khỏi đời em sao? Em được quyền nói anh cảm thấy thế nào sao?”
Cô lắc đầu và nhìn anh qua hàng nước mắt. Cô hít thở qua nỗi đau quặn thắt trong l*иg ngực. Cô biết Jack cũng cảm nhận được nó. Nó hiện rõ trong ánh mắt đau đớn của anh, và hệt như lần trước, chẳng có cách nào để ngăn nó lại. “Không. Em đang bảo với anh rằng anh có quyền tức giận. Anh có quyền giữ sự tức giận ấy cả đời mình. Nhưng với em, nó dường như là một người đồng hành hết sức cô đơn khi mà anh có thể có nhiều thứ hơn nếu bằng cách nào đó anh rũ bỏ được nó.”