Chương 16
Sau bữa trưa, Daisy lôi một chiếc ghế dài ra bờ biển và cởϊ qυầи soóc. Cô đeo kính râm và mặc bộ đồ bơi một mảnh màu trắng cắt cao ở hông. Nó có áo bra đi kèm và quai mảnh. Cánh đàn ông đã lại đi câu cá và cô quyết định ở lại. Cô rút số Chụp Ảnh và Thiết Kế trong studio mới nhất ra và duỗi người trên ghế. Cô đọc một bài báo về Haselblad V- System và mơ về những bức ảnh ngoạn mục mà mình có thể chụp bằng nó. Rồi cô hẳn là đã thϊếp đi thật, bởi vì cô mơ thấy mình đã giành giải nhất trong cuộc thi ảnh Kodak và cô thậm chí còn không hề dự thi. Cô mơ thấy mình ở trên sân khấu, bịp bợm phát biểu về một bức ảnh mà cô không hề nhớ là mình từng chụp, Steven đang quan sát cô ở hàng ghế đầu.
Cô rất hay mơ thấy anh, và trong giấc mơ của cô, anh lúc nào cũng xuất hiện với vẻ ngoài giống như trước khi anh bị ốm. Khỏe mạnh, hạnh phúc và lúc nào cô cũng thấy vui khi gặp anh. Anh không bao giờ nói gì, chỉ trao cho cô một nụ cười để cô biết rằng anh vẫn ổn, và cô cũng ổn.
Tiếng một động cơ ngoài đánh thức cô dậy và cô mở mắt ra. Kính râm của cô vẫn ở trên mặt, nhưng tờ tạp chí nhϊếp ảnh đã trượt xuống đất. Cô ngồi dậy và tự hỏi mình đã ngủ bao lâu. Cô vắt chân sang một bên và bỏ kính ra. Mặt trời rõ ràng là đã hạ thấp xuống, mặc dù phải còn lâu nó mới lặn. Làn da rám nắng của cô có màu đỏ rực, cô sẽ phải trả giá vì thϊếp đi trong cái nắng Texas.
Cô ném kính râm và tờ tạp chí lên ghế rồi đứng dậy. Cô đi về phía bờ biển khi thuyền của Jack tiến về phía cô, đang rẽ nước bằng chiếc mũi nhọn hoắt. Daisy giơ một tay lên trán và che mắt khỏi ánh mặt trời. Jack đứng ở mũi thuyền, áo sơ mi cao bồi mở khuy, hai vạt áo khẽ bay trên l*иg ngực trần và bụng anh. Nathan ngồi ở ghế lái, đôi mắt cậu nhìn Jack chăm chú.
“Tắt máy đi và nâng động cơ lên,” Jack hét to.
Nathan nhìn xuống và tiếng động cơ vang lên ầm ĩ hơn khi nó nhô mình khỏi mặt nước, rồi nó dừng lại. Con thuyền dạt vào gần hơn và nhẹ nhàng cập vào mép nước.
Jack ngoái qua vai khi nói chuyện với Nathan, khen ngợi cậu đã làm rất giỏi. Anh quay lại và quỳ một gối xuống để tóm lấy sợi dây thừng buộc ở trước thuyền.
“Cô đã bị cháy nắng trong lúc bọn tôi đi,” Jack nói khi anh từ tốn nhướn mắt lên nhìn cô.
Daisy nhìn xuống người. Cô ép các ngón tay lên phần ngực ở trên áo bơi. Các đầu ngón tay tạo thành vệt trắng trên làn da hồng. “Tôi đã ngủ thϊếp đi mất.”
Anh thả mỏ neo xuống khu vực nước nông qua mạn thuyền rồi nhảy khỏi thuyền và đứng trước mặt cô, che khuất nắng. “Cô đã đốt cháy dấu hôn của mình rồi.”
Cô lại liếc xuống nhìn người mình. Hiện rõ ngay trên mép áo bơi, cái bớt có màu sậm hơn phần da còn lại. “Anh đang làm gì mà lại nhìn bớt của tôi?”
Hai khóe môi anh nhếch lên thành một nụ cười từ tốn, quyến rũ. “Trò chuyện bình thường thôi, mao lương,” anh dài giọng.
Hỏi han về cái bớt là chuyện không hề bình thường. Lần gần đây nhất anh bình luận về nó, hai người họ đều đang khỏa thân. Cái nhìn nóng rực trong mắt anh cho cô biết là anh cũng đang nhớ đến khoảng thời gian ấy.
Daisy nuốt nước bọt qua cục nghẹn lớn trong họng. Cô hạ mắt khỏi miệng anh, lần lượt nhìn xuống ngực, cái bụng phẳng lì rồi rốn anh. Cô nhớ rất rõ da thịt anh mang lại cảm giác ra sao dưới tay mình.
“Mẹ ơi, đoán xem có chuyện gì nào?”
Daisy lại nhìn vào mắt Jack, nhìn du͙© vọиɠ mà anh đã cố gắng che giấu nhưng bất lực. “Gì vậy?”
“Con đã câu được một con cá vược miệng rộng.” Nathan nhảy khỏi thuyền và đáp xuống cạnh Jack.
“Nó rất đẹp,” Jack xác nhận và tầm mắt anh rơi xuống miệng cô.
Cô chuyển sự chú ý sang con trai. Bất kể là điều gì đang diễn ra giữa cô và Jack đi nữa thì tốt nhất là nên mặc kệ nó. “Cho mẹ xem nào.”
Nathan nhảy lại lên mũi thuyền rồi đi xuống đuôi tàu. Daisy đi qua chỗ Jack và lội qua làn nước cao đến hông cô. Cô bám lấy mạn thuyền khi Nathan mở thùng đựng cá chuyên dụng và rút một sợi dây móc cá ra.
Jack quan sát con trai khi cậu giơ con cá vược lên cho mẹ mình xem. Nó quẫy mạnh lại gần mặt Daisy và cô nhảy lùi ra sau.
“Mẹ đúng là đồ con gái,” Nathan nói với một tiếng cười trêu chọc.
Jack quay người lại và đi lên bãi biển về hướng trại. Anh và Nathan đã câu cá rất vui vẻ. Anh cảm thấy gần gũi với con trai mình hơn so với trước khi họ tới hồ. Trong lúc câu cá, Nathan đã nói chuyện về cuộc đời cậu, và Steven chiếm một phần lớn trong cuộc đời ấy.
“Trước khi bỏ đội, con từng là tiền vệ trong đội bóng bầu dục Optimist,” cậu kể Jack nghe. “Cha con từng kể với con là hai người đã chơi bóng bầu dục từ nhỏ tới lớn.”
Cha con. Jack đã vô cùng cẩn thận không thể hiện chút xíu cảm xúc nào. “Đúng vậy,” anh nói qua vị đắng trong miệng. “Ta đã chơi bóng bầu dục cho tới khi bỏ chơi năm lớp mười một.”
Nathan gật đầu. “Cha con cũng nói vậy. ồng ấy nói chú đã phải bỏ chơi để giúp việc cho cha mình, và vì thế ông được làm tiền vệ trong hai năm học cuối và có được tất cả những cô nàng xinh xắn.”
“Cha con là một gã khá dẻo mỏ. Cậu ta chẳng bao giờ có rắc rối gì với con gái.” Họ càng nói chuyện về Steven thì việc đó càng trở nên dễ dàng hơn. Việc nuốt xuống cảm giác cay đắng càng dễ dàng hơn. Jack nhớ lại cảm giác khi mất cha - bối rối và cô độc. Trong vài tiếng đồng hồ, anh đã có thể quên đi cảm giác giận dữ, bị phản bội, và nói chuyện với Nathan về những gì xảy ra khi trưởng thành cùng Steven Monroe.
Đến phút cuối, anh ngạc nhiên khi khám phá ra rằng càng nói chuyện nhiều về Steven thì anh càng thêm hiểu về Nathan hơn. Và càng như vậy thì anh lại càng muốn biết nhiều về con trai mình. Anh vẫn không có cảm giác của một người cha, mặc dù anh thậm chí còn chẳng chắc một người cha sẽ có cảm giác ra sao.
Jack rót ít nước vào một cái chậu và dùng nước rửa tay rửa bàn tay đầy mùi cá của mình. Anh liếc nhìn lên đúng lúc Nathan vứt giày và áo ra rồi nhảy xuống hồ cạnh Daisy. Cô kêu ầm tên con khi cậu tóe nước vào người cô.
Jack nhận thấy rất rõ tình cảm của Nathan dành cho mẹ cậu. Có thể cậu ca thán rằng cô đối xử với cậu như trẻ con thật đấy, nhưng cậu yêu cô. Có thể cậu có mái tóc nhím và khuyên môi thật đấy, nhưng Billy nói đúng. Daisy và Steven đã nuôi dạy Nathan rất tốt. Cậu là một đứa trẻ ngoan.
Và Jack chẳng có chút công sức nào trong đó. Anh lấy một cái khăn và lau tay. Anh cố không để cảm giác cay đắng mà anh đã giấu giếm Nathan trỗi dậy và ăn thủng một lỗ trong tâm mình. Anh thành công trong việc ép chặt nó xuống, ngay cạnh cảm giác cháy bỏng nhức nhối rằng anh muốn Daisy Lee dữ dội đến mức điều đó đang khiến anh gần như phát điên.
Làm sao anh vẫn có thể muốn cô chứ? Muốn chạm vào cô khi miệng anh gắn liền với miệng cô? Muốn cảm nhận những sợi tóc vàng của cô vương quanh các ngón tay anh và da thịt ấm áp của cô chạm vào lòng bàn tay anh? Muốn hít hà cổ cô và nhìn vào đôi mắt nâu kia khi anh làʍ t̠ìиɦ với cô? Làm sao anh có thể muốn điều đó và cùng lúc ấy muốn lắc người cô thật mạnh, làm cô đau đớn như cô đã từng khiến anh tổn thương? Anh chẳng hiểu nổi.
Jack vắt cái khăn lên vai và nhìn Nathan lao về phía Daisy. Cô hét toáng lên và cậu kéo cô xuống. Jack vô thức mỉm cười. Daisy luôn khiến anh bật cười vào những lúc anh không hề muốn. Khiến anh nhớ lại những việc làm môi anh nở nụ cười trước cả khi anh nhận ra cô đang làm gì. Khiến anh nhớ lại rằng họ đã từng có rất nhiều khoảng thời gian vui vẻ bên nhau trong quá khứ, trước khi mọi thứ rối loạn hết cả.
Nếu anh nhắm mắt, anh có thể nhớ lại cảm giác mà cô mang đến trong vòng tay mình. Trọng lượng cơ thể cô khi cô ngả vào lòng anh. Mái tóc suôn mượt của cô khi anh tựa cằm lêи đỉиɦ đầu cô. Tiếng cô gọi tên anh trong giận dữ hoặc trong khoái lạc. Hương vị và da thịt của Daisy Lee. Anh nhớ tất cả mọi thứ và điên cuồng ước gì mình không nhớ.
Jack bắt đầu đốt than đá trong hố lửa và lấy ra một cái bếp lò. Anh cho đĩa Jimmy Buffett vào máy nghe nhạc cầm tay và trộn bột, muối và hạt tiêu để làm cá. Trong khi Jimmy hát về vây cá lượn quanh thành vòng tròn, Jack dường như không thể rời mắt khỏi một bộ đồ bơi màu trắng nhảy nhót khắp nơi và lặn xuống hồ. Bơi ngược lên và gần như trong suốt, nhưng vẫn chưa hẳn là trong suốt.
Lần này khi anh và Nathan quay về, anh đã đứng ở mũi thuyền và nhìn cô tiến ra mép nước. Đi về phía anh, trông như thể cô là một người mẫu đồ lót đang mặc một bộ đồ ngủ một mảnh gợi cảm cắt rất cao trên hông. Quyến rũ kinh khủng. Giống như một giấc mơ nɧu͙© ɖu͙© có thực, sống động. Và trong vài giây anh tự hỏi sẽ ra sao nếu đây thực sự là cuộc đời anh. Quay về nhà mỗi ngày với con trai và có Daisy chờ đợi họ. Được ôm lấy cô và ép sát vào cô. Được chạm vào cô như anh muốn. Bất kỳ lúc nào anh muốn. Bất kỳ nơi nào anh muốn. Trong vài giây ngắn ngủi, ý nghĩ về cuộc đời ấy gần như khiến anh khuỵu gối.
Nhưng đó không phải là cuộc sống của anh. Không phải hiện thực, và anh chẳng có lý do nào để nghĩ đến nó.
Jack lăn cá trong bột rồi nấu cơm trong bếp lò. Daisy và Nathan từ hồ trở về và lần lượt thay đồ trong trại. Khi Daisy đi ra, cô mặc một cái áo nỉ chui đầu mềm mại màu xanh có chữ GAP trước ngực, quần nỉ đồng bộ, chân đi một đôi giày Nikes với lưỡi liềm màu xanh. Tóc cô được buộc lại sau đầu bằng kẹp tóc. Cô sắp bàn picnic trong khi Jack rán cá trong chảo trên bếp lò. Họ ăn tối cùng nhau như một gia đình. Trò chuyện và cười đùa. Jack phải nhắc nhở mình rằng điều này không thực.
Sau bữa tối họ chơi poker bằng que diêm. Khi trời tối, Jack xách đèn l*иg ra và họ chơi đùa cho tới khi Nathan ngáp và thông báo rằng mình sẽ đi ngủ.
“Còn sớm mà,” Jack chỉ ra và ném bài xuống.
“Con là một người cắm trại yếu ớt,” cậu nói khi đi về phía trại.
“Thỉnh thoảng thằng bé như thế đấy. Mấy ngày trước, nó lên giường ngay sau khi ăn tối và ngủ tít đến tận sáng,” Daisy cho Jack biết khi cô thu bài lại và cất chúng vào hộp. “Tôi nghĩ thằng bé đang lớn quá nhanh, nên nó bị kiệt sức từ trong ra ngoài.”
Jack nhổm dậy và rời khỏi biển ánh sáng đi về xe của mình. Anh lấy áo khoác ra khỏi buồng lái rồi đi về chỗ hố lửa. Sao chi chít trên bầu trời Texas rộng lớn khi anh đảo than. Anh ném vài cành củi vào hố và ngồi vào một trong những cái ghế gấp anh đã xếp quanh hố. Anh duỗi chân trước mặt và nhìn gỗ bắt lửa. Anh nghĩ về cách bố trí chỗ ngủ của họ và tự hỏi có phải mình nên mượn Billy thêm một cái lều khác. Ngủ cùng một lều sẽ chẳng dễ chịu mấy. Jack chưa bao giờ ngủ gần một người phụ nữ đến vậy khi cả hai người họ đều không khỏa thân. Đây sẽ là lần đầu tiên, và tạ ơn Chúa vì Nathan sẽ nằm giữa anh và Daisy. Bởi vì dạo gần đây ý nghĩ của anh cực kỳ xáo trộn khi có dính líu đến cô, và anh ghét phải ngủ thϊếp đi rồi thức dậy với khuôn mặt rúc vào khe ngực cô.
“Lâu lắm rồi Nathan và tôi mới được đi xa và thư giãn,” Daisy nói và ngồi xuống một cái ghế bên cạnh. “Cảm ơn anh nhé, Jack.”
“Không có gì.” Anh đan tay vào nhau trên bụng, vắt chéo hai mắt cá chân đi bốt và gạt mọi ý nghĩ về khe ngực của Daisy ra khỏi não. Lửa nổ lách tách và kêu lốp bốp. Giữa những khoảng yên lặng dễ chịu, Daisy kể thêm cho anh về kế hoạch bán ngôi nhà mà cô đã chia sẻ cùng Steven và việc mở hiệu chụp ảnh. Cô đã sẵn sàng đi tiếp cuộc đời mình và hăm hở muốn bắt đầu.
Họ nói chuyện về Billy và gia đình anh, và cô kể thêm với anh những tin mới nhất của Lily. Vụ ly dị của Lily sẽ kết thúc trong vài ngày tới. Theo lời Daisy thì cuối cùng Lily cũng đã sáng suốt trở lại. Jack có hơi hoài nghi, nhưng anh không nói gì.
“Trở về Texas lần này mang lại cho tôi rất nhiều ký ức,” Daisy nói. “Đa số đều tốt đẹp.” Anh có thể cảm nhận ánh mắt cô nhìn mình và anh quay ngang vai nhìn cô. Ánh lửa nhảy múa trên tóc và mặt cô. Nó chạm vào miệng cô và lôi kéo mắt anh về môi cô. “Có nhớ lần anh, tôi và Steven làm hộp ký ức từ một hộp cà phê và chôn nó trong sân sau nhà anh không?” Cô hỏi.
À, anh có nhớ chuyện đó, nhưng anh lắc đầu và ngước lên nhìn bầu trời đầy sao trong đêm tối như mực. Anh hy vọng rằng cô sẽ bỏ qua chuyện đó. Đáng ra anh phải biết là còn lâu mới thế.
“Chúng ta đã cất những báu vật quý giá nhất của mình vào hộp và chúng ta sẽ đào nó lên sau năm mươi năm.”
Cô bật cười và Jack quay mắt lại nhìn khuôn mặt quay nghiêng của cô.
“Tôi không nhớ mình đã cất gì vào đó.” Cô nghĩ một lát rồi búng ngón tay. “À, phải rồi. Một cái nhẫn kim cương giả mà anh đã giành được cho tôi ở hội chợ. Một cái kẹp tóc bông màu hồng mà Steven đã tìm được ở đâu đó và cho tôi. Anh đã bỏ mấy chiếc ô-tô Matchbox vào đó, và Steven đặt vài chú lính màu xanh.” Cô nhìn sang anh và chân mày cô nhăn lại.
“Còn thứ gì đó nữa cơ.”
“Nhật ký của cô,” anh nói.
“Đúng vậy.” Cô dợm cười, nhưng nụ cười vụt tắt trên môi cô. “Làm sao anh nhớ được điều đó?”
Anh chỉ nhún vai và nhổm dậy để đảo lại củi trong lửa. “Trí nhớ tốt, tôi cho là vậy.”
“Anh đã đào nó lên à?” Anh không trả lời và cô đi tới đứng cạnh anh. “Jack?”
Anh dùng mũi giày đẩy một thanh củi. Nó gãy đôi và bắn những vụn than đỏ vào bóng tối. “Tôi và Steven.”
“Khi nào?” cô hỏi.
“Khoảng một tuần sau khi chúng ta chôn nó. Bọn tôi phải biết trong nhật ký của cô có gì. Bọn tôi tò mò đến chết được.”
Cô thở dốc. “Các anh đã xâm phạm sự riêng tư của tôi. Lạm dụng sự tin tưởng của tôi. Các anh thật khủng khϊếp!”
“Phải, và như tôi nhớ, nhật ký của cô đúng là chán phát điên, Steven và tôi cứ nghĩ bọn tôi sắp được đọc những câu chuyện hay ho. Như là cô đang thích ai hay cô đã hôn một cậu nhóc nào chưa. Hay điều gì thực sự diễn ra ở những bữa tiệc ngủ của cánh con gái mà cô lúc nào cũng đến dự.” Anh nhét hai tay vào túi quần Levi’s và chuyển trọng lượng cơ thể sang một chân. “Như tôi nhớ, chủ yếu trong đó chứa những chuyện về con mèo chết tiệt của cô.”
“Ngài Skittles ư?” Miệng cô há hốc và cô túm lấy tay anh qua áo khoác, xoay anh lại đối diện với cô. “Anh đã đọc những suy nghĩ riêng tư của tôi về Ngài Skittles ư?”
“Tôi ghét con mèo đó. Lần nào tôi vào nhà cô, nó cũng rít lên với tôi.”
“Đó là vì nó biết anh chẳng có ý định gì tốt đẹp.”
Jack bật cười và nhìn xuống mặt cô khi ánh lửa nhảy múa khắp má và mũi cô. Bất kỳ nơi nào có Daisy Lee thì anh chẳng bao giờ có ý định gì tốt đẹp. Anh túm lấy tay cô để gỡ nó ra khỏi áo anh, nhưng thay vào đó anh cầm lấy nó. “Cô còn chẳng biết được phân nửa mọi chuyện đâu.”
“Sylvia đã kể với tôi là năm lớp năm cô ấy đã cho anh xem mông cô ấy.”
Đến năm lớp năm anh đã nhìn được kha khá cặp mông. “Nó không đẹp như của cô đâu.” Anh nâng tay cô lên miệng và ép một nụ hôn vào các khớp tay cô. Anh nhìn vào mắt cô. “Mông cô lúc nào cũng là nhất.”
Cô chớp mắt và mi mắt cô khép hờ. Môi cô hé ra. Cô muốn anh cũng nhiều như anh muốn cô. Hẳn sẽ vô cùng dễ dàng để trượt tay anh lên sau đầu cô và kéo miệng cô về với anh. Du͙© vọиɠ trong anh xoắn chặt lại, thúc giục anh tóm lấy và ôm cô sát vào người anh. Anh thả tay cô ra.
“Tôi nhớ anh, Jack,” cô nói. “Tôi thậm chí còn không nhận ra điều đó nhiều đến mức nào cho tới khi tôi quay về đây.” Cô bước lên trước một bước và kiễng chân lên. Cô rê hai tay từ áo khoác tới hai bên cổ anh. “Anh có bao giờ nhớ tôi không?” Cô ép đôi môi mềm mại của mình vào môi anh rồi hỏi, “Dù chỉ tí chút?”
Anh đứng im như tượng, mê mụ nhìn vào đôi mắt nâu của cô. Ngực anh nóng ran khi anh hít vào hơi thở cô phả ra.
“Thậm chí khi anh không muốn nhớ tôi?”
Những xung động dai dẳng của du͙© vọиɠ yên vị nặng nề trong Jack. Anh túm lấy vai cô và đẩy cô ra. “Đừng làm vậy, Daisy.”
Cô ngước nhìn anh. “Matt Flegel đã mời tôi đi chơi.”
Chết tiệt. “Bọ á?”
“Anh ấy không thích anh gọi anh ấy như thế đâu.”
“Cô sẽ đi chơi với hắn sao?”
“Anh quan tâm sao?”
Anh nhìn thẳng vào mắt cô và trả lời như thể anh không muốn đấm vào mặt Flea. “Không. Tôi không quan tâm cô làm gì.”
“Vậy thì có lẽ tôi sẽ đi chơi cùng anh ấy.” Cô quay gót và chào anh qua vai như thể không phải vừa rồi cô đã cố hôn anh và làm ra chuyện gì đó. Anh nhìn cô biến mất trong lều và quay lại với ngọn lửa.
Cô có thể làm bất cứ chuyện gì cô muốn, anh tự nhủ khi ngồi xuống. Anh cũng vậy. Anh đã không gần gũi với ai kể từ sau khi họ ở bên nhau trên đuôi chiếc Lancer. Có lẽ đó chính là vấn đề của anh. Có lẽ anh cần làm gì đó để vứt cô ra khỏi đầu mình.
Anh chờ tới khi than cháy thành tro mới vào lều. Khi mắt anh đã quen với bóng tối, anh phát hiện ra rằng Nathan đã chiếm túi ngủ ở xa nhất nên Daisy đành ngủ ở giữa. Anh không biết cô nghĩ gì về việc ngủ gần anh đến vậy. Cô có vẻ chẳng thấy sao vì cô đã ngủ rồi.
Jack cởi giày cùng áo khoác và bò vào túi ngủ của mình. Anh gác tay sau đầu và nhìn chằm chằm lên nóc lều. Anh gần như có thể nghe thấy hơi thở của cô. Gần như nghe thấy tiếng hít hà êm dịu thoát khỏi môi cô.
Anh quay đầu lại và nhìn cô trong bóng tối. Cô quay lưng về phía anh, mái tóc vàng xõa trên gối. Anh đã làʍ t̠ìиɦ với cô. Anh đã cùng cô sinh ra một đứa con, nhưng anh chưa bao giờ ngủ cả đêm với cô.
Chưa bao giờ nhìn thấy cô ngủ.
Những ý nghĩ cuối cùng của anh khi ngủ thϊếp đi là về cô, tự hỏi cô sẽ làm gì nếu anh vòng tay quanh eo cô và kéo cô vào ngực anh.
Khi anh tỉnh dậy, nóc lều đang tắm mình trong ánh sáng của rạng đông. Anh cho là mình đã ngủ khoảng năm tiếng khi cầm lấy áo khoác, xỏ chân vào bốt và ra khỏi lều. Dấu vết của thời khắc sớm mai lưu trên khắp khu cắm trại và các ụ đát bao quanh hồ. Anh đốt lửa và cho cà phê vào bình lọc. Mặt trời nhô lên qua mép nước khi anh rót cốc đầu tiên. Nathan là người đầu tiên ra cùng anh. Tóc con trai anh dựng đứng sau gáy, cậu mặc một cái áo nỉ màu xanh dương to đùng, quần jeans và đi giày thể thao. Nathan cầm lấy một chai nước quả và một túi bánh Chips Ahoy, sau đó hai người họ đi ra bờ biển.
“Hôm nay trước khi chúng ta đi về,” Jack nói khi thổi cà phê, “chúng ta sẽ câu vài con cá trê.”
“Cha con và con từng đi câu cá ở ngoài khơi một lần.” Nathan bóc gói bánh và đưa về phía Jack, mời anh. “Chú đã bao giờ làm thế chưa?”
“Cảm ơn.” Jack lấy một chiếc bánh sô-cô-la và cắn. “Ta cố gắng câu cá ở vịnh ít nhất mỗi năm một lần. Lần tới ta đi, có lẽ con có thể đi cùng.”
“Hết xẩy.” Nathan kẹp túi dưới cánh tay và ăn gọn hai chiếc bánh quy trước khi lên tiếng. “Cha con và con hay nói chuyện lắm.”
Jack uống một ngụm cà phê và đưa mắt về phía hồ, nhìn ánh nắng mặt trời rọi sáng mặt nước phẳng lặng như gương. Anh tự hỏi có phải Daisy đã bảo với mình là cô có một cuộc hẹn nóng bỏng với Flea hay không. Anh không có tư cách để hỏi. “Chuyện gì?”
“Những chuyện mà một người đàn ông không thể nói với mẹ mình.”
“Như là?” anh hỏi và ăn bánh quy.
“Con gái.”
À. “Con có chuyện gì sao?”
Nathan gật đầu và uống một ngụm nước hoa quả.
“Có lẽ ta có thể giúp con. Ta cũng có biết một hai cô gái.”
Cậu nhìn xuống chân mình và má cậu hồng lên. “Con gái thật phức tạp. Con trai không phức tạp như vậy.”
“Đúng vậy. Con gái vô cùng mâu thuẫn. Họ nói với con thế này nhưng lại mong con hiểu ra thế khác.”
Cậu quay lại và ngước lên nhìn Jack. “Chú đã nói là hồi trước chú và cha con hay xem phim khiêu da^ʍ. Nên, điều con muốn biết là...” Cậu chớp mắt một vài lần rồi hỏi, “Chú chạm vào con gái ở đâu? Con từng xem một biểu đồ trong lớp thể chất, nhưng nó rắc rối quá. Con trai không rắc rối. Tất cả những gì chúng ta có đều lộ hết ra ngoài.”
Ái chà. “Không phải chúng ta đang nói đến cảm xúc của cánh con gái, đúng không?”
Cậu lắc đầu. “Bạn con đã trộm một cuốn sách của mẹ cậu ấy. Có vẻ như chú phải chạm vào một cô gái ở tất cả mọi chỗ cùng một lúc.”
Nathan trông cực kỳ nghiêm túc. Và cậu đã tới chỗ Jack. Không phải Daisy. “Có cô gái đặc biệt nào mà con đang nghĩ đến việc chạm vào không?”
“Không. Con chỉ muốn hiểu hết mọi chuyện trước lần đầu tiên thôi.”
“Con muốn làm một chuyên gia ngay từ đầu sao?” Jack nghĩ rằng Nathan còn hơi bé để lo đến chuyện ấy. Rồi anh nhớ lại NBBC và nhận ra rằng Nathan không còn bé bỏng gì nữa.
“Chà, phải. Không phải lo đến vụ thử bằng miệng thì lần đầu tiên cũng đã đủ đáng sợ rồi.”
Jack giật mình và cân nhắc từ ngữ của mình. Anh thật sự không muốn làm hỏng chuyện này. Cảm giác ấm áp lan khắp người anh và siết lấy ngực anh như thể có một bàn tay bóp lấy tim anh. Đột nhiên, lần đầu tiên trong đời, anh có cảm giác như một người cha. Con trai anh đã đến chỗ anh với những câu hỏi về giới tính, giống như vô số những cậu con trai khác đến chỗ cha mình. Giống như anh đã từng. “Điều đầu tiên con phải biết là bất kỳ đứa ngốc nào cũng có thể quan hệ, nhưng phải là một người đàn ông mới có thể làʍ t̠ìиɦ. Nếu con không có cảm giác gì dành cho cô gái đó thì con không được phép cởi khóa quần.”
“Phải rồi.”
“Con phải dùng đồ bảo vệ. Lúc nào cũng vậy. Nếu con không đủ trưởng thành để bảo vệ bản thân và người phụ nữ đó, thì con chưa đủ trưởng thành để quan hệ.” Khi anh nói, anh tự hỏi liệu Nathan có nhận ra sự nực cười của cuộc trò chuyện này hay không.
Anh chờ cậu chỉ ra rằng không phải lúc nào anh cũng thực hiện những gì anh đang giảng giải, và anh uống một ngụm cà phê khi nghĩ ra một câu trả lời hợp lý. Rõ ràng là anh sẽ phải thừa nhận là không phải lúc nào mình cũng có trách nhiệm, nhưng mà...
“Con biết về tìиɧ ɖu͙© an toàn,” Nathan nói, cắt ngang suy nghĩ của Jack.
Jack nuốt cà phê xuống. “Thế thì tốt.” Anh mỉm cười với con trai, hết sức nhẹ nhõm vì sẽ không có câu hỏi khó nhằn nào về cuộc sống tìиɧ ɖu͙© của bản thân anh.
“Điều con muốn biết là...” cậu nhìn trộm về phía lều. “Chính xác thì âʍ ѵậŧ ở đâu?”
Nụ cười của Jack vụt tắt và anh mở miệng ra. Không có từ nào thốt ra nên anh lại khép miệng lại.
Dẫu vậy, Nathan không gặp rắc rối gì với việc định hình câu chữ của mình. “Và điểm G là cái khỉ gì?”